Để đến Dương Sóc tìm Ninh Nhi, Tiểu Vi đã tiêu hết tất cả tiền mừng tuổi mà cô tích góp của mình.
Ninh Nhi đưa Tiểu Vi đi mua một bộ quần áo để thay và một vài món quà nhỏ, sau đó đưa cô về khách sạn để nghỉ ngơi.
Tiểu Vi mệt mỏi nằm ra giường, lúc sắp chìm vào giấc ngủ cô liếc mắt thấy Ninh Nhi đang ngồi ngẩn ngơ bên bàn.
Tiểu Vi đứng dậy, mở máy tính xách tay mà Ninh Nhi mang theo, cô nhập một vài ký tự vào trình duyệt, chẳng mất bao lâu một trang web tuyệt đẹp đã hiện ra trước mặt Ninh Nhi.
“Đây là cái gì?” Ninh Nhi trợn tròn mắt, tim không thể khống chế mà đập càng lúc càng nhanh.Trên màn hình là mô hình chibi của cô, phía dưới là một căn phòng chỉ thường xuất hiện trong truyện cổ tích, trước cánh cửa còn nhấp nháy dòng chữ rất đáng yêu: Ninh Ái.
“Đây là thứ mà anh Tề đã bí mật làm cho chị khi anh ấy đến Thượng Hải công tác.” Tiểu Vi nhẹ nhàng thao tác con chuột, một thiên thần nhỏ có cánh cũng bay nhẹ theo con chuột.
Ninh Nhi nhấp chuột vào cánh cửa, màn hình chuyển đến một thảm cỏ rất đẹp.
Có rất nhiều tiểu thiên sứ ôm trong người phong thư màu hồng phấn nho nhỏ, phía trên mỗi phong thư là một cái tên khác nhau.
Ninh Nhi mở lần lượt từng cái, Đó là tất cả hình ảnh và tin nhắn ghi lại mọi khoảnh khắc kể từ khi cô và Tịnh Tề gặp nhau rồi đến yêu nhau.
Tịnh Tề đã sử dụng cách viết đầy yêu thương để miêu tả cô như một thiên thần nhỏ, một nhân viên dày dặn kinh nghiệm, và là một người ngốc nghếch, vụng về.
Ngoài những bức ảnh, còn có rất nhiều tranh manga do Tịnh Tề vẽ tay, Ninh Nhi háu ăn, Ninh Nhi ngủ nướng, Ninh Nhi vùi đầu tăng ca, những hình ảnh sinh động thật đẹp, thật hài hước chứa nhiều kỷ niệm đáng nhớ, nhưng lại khiến Ninh Nhi bật khóc!
Cô nhớ đến buổi tối đó, sau khi từ Thượng Hải trở về cô đã tặng cho Tịnh Tề một chiếc đồng hồ có ảnh chụp của hai người, Tịnh Tề nói cũng cô cũng có quà.
Nhưng ngay khi anh mở máy tính thì cô nhận được điện thoại của cha mẹ, từ giây phúc đó, cuộc sống của bọn liền thay đổi hoàn toàn.
Hai người cố gắng muốn lấy lòng cha mẹ, nhưng chớp mắt lại rơi vài vòng xoáy không có cách nào khống chế được, hạnh phúc trôi đi ngày càng xa...Ban đầu vốn dĩ đã có thể dùng cách tốt hơn để nói chuyện với cha mẹ cô, nhưng cô