Ninh Nhi đã quay về, Tịnh Tề không chịu ở trong bệnh viện thêm dù chỉ một ngày, cả ngày cứ giày vò giáo sư Thành để anh xuất viện.
Cơ thể anh vẫn còn rất yếu, giáo sư Thành tất nhiên không thể đồng ý với yêu cầu xuất viện của anh được, ngược lại sau khi cho anh khám tổng quát toàn bộ cơ thể, liền đề nghị anh hãy nhanh chóng phẫu thuật chân.
Bởi hiện giờ tình trạng của anh đã không thể trì hoãn thêm được nữa.
Một điều nữa là, sự trở về của Ninh Nhi khiến tâm tình của Tịnh Tề rất tốt, và đây có lẽ là thời điểm khá thích hợp để phẫu thuật.
Mẹ Cảnh và Ninh Nhi đau lòng Tịnh Tề chịu đựng nhiều đau đớn, cũng chung tay khuyên nhủ anh nhanh chóng phẫu thuật.
Vì hai người mà anh yêu thương nhất, cuối cùng Tịnh Tề đã bước vào phòng mổ.
Giáo sư Thành đích thân mổ chính, cắt bỏ vị trí xương bị bệnh của Tịnh Tề.
Bởi vì mỗi ngày phải đổi thuốc, không thể khâu miệng vết thương lại, Tịnh Tề chỉ có thể nằm trên giường, yên tĩnh đợi kết quả hồi phục sau phẫu thuật.
Trong một năm trải qua hai lần phẫu thuật chân trái, dù cho Tịnh Tề có kiên cường đến đâu, cơ thể cũng có chút không chịu đựng nổi.
Thực tế, sau ca phẫu thuật, ngoài việc nằm trên giường, anh cũng không có sức lực để làm những chuyện khác.
Ninh Nhi liên tục xin nghỉ phép ở công ty, mỗi ngày vào bệnh viện thăm anh.
Mẹ Cảnh mỗi ngày hầm rất nhiều thuốc bổ đem đến bênh viện, Tịnh Tề vốn không có khẩu vị, nhưng mà anh đau lòng cho Ninh Nhi vất vả mấy ngày qua, liền đề nghị rằng anh ăn một miếng, Ninh Nhi cũng phải giúp anh ăn một miếng.
Ninh Nhi ngốc nghếch trúng kế, vì muốn bổ sung dinh dưỡng cho Tịnh Tề, cô cũng làm theo mà ăn một lượng lớn thức ăn vừa ngon vừa bổ dưỡng.
Không bao lâu sau, Tịnh Tề thõa mãn nhìn Ninh Nhi mặp tròn lên một vòng, đồng thời gương mặt trắng bệch của anh cũng hồi phục chút huyết sắc.
Ninh Nhi oa oa kêu gào phải giảm béo, Tịnh Tề trìu mến ôm cô vào lồng ngực, nhỏ giọng nói: “ Anh chính là muốn nói với em, dù cho là nằm trên giường bệnh, anh cũng có cách chăm sóc cho em mập mạp.”
Ninh Nhi giả vờ muốn dùng nắm đấm nhỏ đánh anh, nhưng trong lòng lại ngọt lịm.
Tin vui cứ lần lượt đến, trải qua một tháng theo dõi, bên chân bị bệnh của Tịnh Tề không tái phát, giáo sư Thành tuyên bố, chỉ cần dưỡng miệng vết thương tốt, là Tịnh Tề có thể xuất viện.
Buổi sáng hôm nay, Tịnh Tề và Ninh Nhi thân thiết chen chúc ngồi cùng ăn một chén hoành thánh nhỏ, ăn xong bữa sáng này, Tịnh Tề đã có thể xuất viện về nhà.
Lư Trung Dương và tiểu Húc sánh vai đi vào phòng bệnh, tiểu Húc nói: “Thủ tục xuất viện đều đã làm xong, ăn cơm xong rồi thì chúng ta sẽ cùng quay về nhà Tịnh Tề, các cậu ăn ít một chút, bác gái đã chuẩn bị thức ăn ngon ở nhà chờ chúng ta đấy!”
“Thật sao? Vậy tôi không ăn nữa đâu.” Ninh Nhi vội để đũa xuống, cười nói.
Tịnh Tề buồn cười nhìn bảo bối, dùng thìa múc một miếng hoành thánh đến bên miệng cô, “Đồ ngốc nhỏ, đồ ăn ngon thì cũng đến trưa mới ăn được, ăn chút hoành thánh nữa đi, nếu không chút nữa đói bụng thì phải làm sao?”
Lư Trung Dương kéo tay tiểu Húc, làm ra vẻ phải đi, cười nói: “Các cậu còn buồn nôn như vậy nữa, chúng