Chập tối, sắp đến giờ tan tầm, công ty khoa học kỹ thuật “Mặc Sức Tưởng Tượng” vẫn đang trong trạng thái làm việc có trật tự.
Ninh Nhi mang theo một giỏ hoa quả lớn nhanh tay nhanh chân xuất hiện ở trước cửa công ty.
Lư Trung Dương, người đang chỉ đạo trình tự công trình thí nghiệm, là người đầu tiên nhìn thấy Ninh Nhi, cười hì hì đi qua, như thường lệ không khách sáo mà nhận lấy hoa quả, chia cho đồng nghiệp từng cái một, đồng thời bĩu môi hướng về phía phòng làm việc của Tịnh Tề.
Ninh Nhi che miệng cười trộm, đoạt lại hai quả táo trong tay Lư Trung Dương, rón ra rón rén tiến vào văn phòng của Tịnh Tề.
Tinh Tề đang tập trung viết chương trình, anh khẽ cắn môi dưới, ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm màn hình chăm chú, đến mái tóc ngắn ngủn cũng hăng hái sức sống mà dựng đứng lên, cũng bước vào trạng thái làm việc khẩn trương như chủ nhân.
Tịnh Tề lúc thì nhíu mày suy nghĩ, lúc thì mười ngón tay bay múa, Ninh Nhi lặng lẽ đứng một bên, nhìn Tịnh Tề đến say mê.
Cô thích nhất bộ dạng Tịnh Tề tập trung suy nghĩ lúc làm việc này, bình thản, mang theo sự hăng hái, dáng người gầy yếu đó chính là thần hộ mệnh mà cô nương tựa cả đời.
Ánh hoàng hôn chiếu xiên vào phòng làm việc nhỏ, gương mặt sạch sẽ nghiêm túc của Tịnh Tề bị phủ một tầng ánh sáng rực rỡ như mật, mềm mại như một thiên thần.
Tịnh Tề như vậy thật sự vô cùng đáng yêu, làm cho người khác không kìm lòng được mà muốn cắn anh một cái.
Ninh Nhi bất giác nuốt nước miếng —–“Rắc!” Ninh Nhi ma xui quỷ khiến cắn một miếng táo thật to.
Tịnh Tề đang tập trung suy nghĩ làm việc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ninh Nhi kế bên, lập tức dịu dàng nở nụ cười.
Đánh một chuỗi ký tự cuối cùng trên bàn phím, Tịnh Tề xoa đôi mắt đau nhức, kéo Ninh Nhi ngồi xuống đùi mình.
“Bảo bối đến đây lúc nào vậy? Đứng mà không một tiếng động, làm anh không biết gì.” Tịnh Tề như có như không hôn bên tai Ninh Nhi.
“Hì hì, đến đây được một lúc rồi, đột nhiên muốn cắn anh, kết quả là—–” Chưa nói xong, Ninh Nhi quả thật cắn một cái trên mặt Tịnh Tề, nhẹ nhàng thoải mái hôn.
Ngón tay thon dài của Tịnh Tề vuốt nơi bị hôn, nhếch môi nở nụ cười.
“Đúng rồi, có cái này hay cho em xem.” Tịnh Tề vừa nói vừa biểu diễn thành quả mà anh vừa viết.
Trong bộ phim hoạt hình, Ninh Nhi mặc đồ ở nhà tuân theo lời trời mà rơi xuống, trên màn hình xuất hiện năm nhân vật: bà chủ nhỏ vô địch.
Nhìn hình tượng của bản thân bị Tịnh Tề làm ra trò chơi nhỏ, Ninh Nhi khanh khách cười rộ lên, Tịnh Tề dạy cô vài phím tắt đơn giản, hai tay Ninh Nhi liền bận rộn, bà chủ nhỏ đẩy cửa vào nhà, căn phòng nhỏ của đứa trẻ bừa bộn không chịu nổi.
Nhiệm vụ của Ninh Nhi chính là dọn dẹp phòng sạch sẽ trong một phút.
Một tay Ninh Nhi gõ bàn phím, một tay di chuyển chuột, mồ hôi của bà chủ nhỏ bay tán loạn, một phút sau, những đồ vật trong phòng bà chủ nhỏ được thay đổi từ trái sang phải, trò chơi báo kết thúc thời gian, một anh chàng điển trai mô phỏng Tịnh Tề cầm hoa hồng trong tay và đẩy cửa vào.
Trên màn hình hiện “GAMEOVER”, Ninh Nhi đập bàn phím la to: “Làm sao có thể gặp được anh chàng đẹp trai với dáng vẻ xấu hổ thế này chứ!”
Tịnh Tề cười kéo Ninh Nhi ôm vào lòng, “Anh mới vừa viết trò chơi nhỏ, đặt trên trang web của chúng ta, chơi cho vui đi!” Tịnh Tề và Lư Trung Dương còn điều hành một cổng trang web nổi tiếng, trò chơi nhỏ mà Tịnh Tề viết trên web này thu hút rất nhiều lượt truy cập.
“Hừ, anh thật thông minh, làm em ghen tị quá!” Ninh Nhi cười trong lòng Tịnh Tề, cọ loạn xạ.
Lư Trung Dương ôm Tiểu Húc đẩy cửa vào, mặt Ninh Nhi đỏ lên, nhanh chóng từ trên đùi Tịnh Tề nhảy xuống.
“Tan làm rồi, hôm nay cũng không quá bận, các cậu đều phải về nhà sớm nha!” Lư Trung Dương vừa nhắm mắt vừa nói.
“Biết rồi, chúc các cậu đi chơi vui vẻ —- đúng rồi Trung Dương, tôi nghĩ được chút manh mối về vấn đề kỹ thuật kia, buổi tối tôi sẽ gọi điện cho cậu.” Tịnh Tề nói.
“Cuồng công việc!” Tiểu Húc nhăn mũi cười.
Tịnh Tề cười cười, chống bán đứng lên, hoạt động thân trên một chút, chống nạng dưới cánh tay, “Hôm nay hiếm khi không bận rộn, chúng ta đi ăn lẩu cá và cá hấp đi, không phải cậu có chuyện cần nói sao?” Dưới sự huấn luyện của Ninh Nhi, Tịnh Tề ít nhiều gì cũng có thể ăn cay được, nhưng loại thức ăn cay xé khói như cá hấp, trên cơ bản vẫn là anh nhìn cô ăn.
“Không, hôm nay em chỉ muốn về nhà sớm và ở với anh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Nhi đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tịnh Tề không chớp mắt.
Tịnh Tề linh cảm có chuyện gì xảy ra, vội vàng hỏi: “làm sao vậy em?”
“Có tin tốt, cũng có tin xấu.” Ninh Nhi nói, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn và miễn cưỡng không muốn.
“Chuyện gì thế!” Tịnh Tề hơi nóng nảy.
“Công ty cử em đi Nhật Bản bồi dưỡng học tập, phải đi ba tháng!” Ánh mắt Ninh Nhi tỏa sáng, cô vốn định nhịn đến khi về đến nhà mới nói, nhưng thật sự không nhịn được.
“Chuyện tốt nha! Tiểu nha đầu thật tuyệt vời! Khi nào thì đi vậy?” Tịnh Tề phấn khích nói, bàn tay to xoa loạn mái tóc quăn của Ninh Nhi.
“Ngày 16 tháng sau, hàng năm công ty chỉ có một người thôi đó!” Ninh Nhi không kiềm được hưng phấn và đắc ý, đột nhiên sắc mặt lại trầm xuống: “Nhưng mà, tận ba tháng, chúng ta phải xa nhau tận ba tháng.”
Tịnh Tề mới hiểu được tin tức xấu mà Ninh Nhi nói là gì, nghĩ đến việc bọn họ không thấy mặt nhau trong ba tháng, Tịnh Tề không kìm lòng được mà ôm chặt Ninh Nhi vào lòng, dường như sợ cô sẽ biến mất ngay lập tức.
Ninh Nhi cảm nhận được sức mạnh đang bùng nổ từ cơ thể gầy yếu của Tịnh Tề, cô vội ôm chặt lại anh, hối hận nói: “Nếu không, em không đi nữa.
Em sẽ ở nhà với anh, em muốn ở bên anh mãi mãi, một khắc cũng không được xa nhau.”
“Như vậy sao được!” Tịnh Tề buông lỏng Ninh Nhi, nghiêm túc nói: “Cơ hội học tập khó có được như vậy, sao có thể từ bỏ được? Dù sao cũng chỉ có ba tháng thôi mà, chỉ cần làm cho bản thân thật bận rộn, sẽ trôi qua thật nhanh thôi.”
“Nhưng mà…..” Ninh Nhi bĩu môi nói: “Lần trước em đi Thượng Hải có 14 ngày, đã nhớ anh đến điên rồi!” Nhớ lại quãng thời gian nhớ nhung ở Thượng Hải, Ninh Nhi không khỏi run rẩy.
Tịnh Tề âu yếm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái lên, đặt một nụ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của cô.
Anh chỉ là một chàng trai bình thường với cơ thể khiếm khuyết, nhưng lại có được một cô gái đáng yêu sẵn sàng yêu anh như vậy, trong lòng anh tràn đầy hạnh phúc và biết ơn.
Anh chỉ muốn dốc hết sức lực để che chở cho Ninh Nhi, cho cô một cuộc sống hạnh phúc nhất.
“Tin anh đi, ba tháng sẽ trôi qua rất nhanh thôi, lần này anh sẽ không khiến em nhớ anh đến không chịu nổi nữa.” Tịnh Tề cam đoan nói.
“Như thế nào? Anh sẽ đến Nhật Bản thăm em sao?” Ninh Nhi suy đoán nói.
Tịnh Tề cười không đáp, âm thầm quyết định trong lòng.
“Lưu Hằng này thật đáng ghét, cử em đi liền một phát ba tháng!” Ninh Nhi vừa lái xe vừa tức giận bất bình nói.
“Nhóc con được lợi còn ra vẻ kia!” Tịnh Tề cười nói, nhanh tay vuốt cái mũi nhỏ của Ninh Nhi.
“Không có nha!” Ninh Nhi vân vê cái mũi, tay lái vững vàng ổn định nói: “Thật vất vả chúng ta mới có thể ở bên nhau, lại vừa mới đính hôn thôi đó!”
Nhớ lại những ngày hai người cùng cố gắng để được cha mẹ Ninh Nhi tán thành, Tịnh Tề thở dài một chút, bọn họ có thể cùng nhau đi đến được như hiện tại, quả thật rất không dễ dàng gì, hạnh phúc trước mắt phải đặc biệt quý trọng.
3 tháng không được âu yếm tiểu bảo bối, trong lòng anh cũng rất khó chịu, nhưng mà Ninh Nhi muốn trưởng thành hơn, muốn tiến bộ hơn, anh không thể vì không nhịn được nỗi nhớ thương nhất thời mà trói buộc sự phát triển sự nghiệp của Ninh Nhi, Ninh Nhi của anh là một tiểu cô nương mạnh mẽ và tài năng, mục tiêu phấn đấu của bọn họ là có thể tự hào về tình yêu lẫn cả sự nghiệp.
“Két—-“ xe hơi dừng trước một nhà hàng Nhật Bản, Ninh Nhi nói: “Chúng ta đi mua đồ ăn ở ngoài rồi về nhà ăn.”
Ninh Nhi gọi các loại sushi, cá hồi cuộn và lươn nướng, Tịnh Tề cười nói: “Em đến Nhật Bản rồi là có thể ăn mấy thứ này mỗi ngày, bây giờ còn không tranh thủ thời gian ăn đồ ăn Trung Quốc.”
“Đến Nhật Bản rồi, em sẽ nhớ anh vô cùng, nào có tâm tình mà ăn cơm.” Ninh Nhi than thở nói, lại gọi thêm một bát canh đậu hủ.
Tịnh Tề cười cười, có chút đau lòng cho bảo bối nhỏ của mình.
Về đến nhà, hai người cùng nhau ăn bữa tối ngon lành, Ninh Nhi lập tức chạy đến phòng tắm xả nước chuẩn bị tắm rửa, Tịnh Tề sớm biết cô hay tính toán nhỏ nhặt, liền cười gọi điện cho mẹ mình báo buổi tối không về nhà.
Từ sau khi hai bên cha mẹ gặp nhau, cha mẹ Ninh Nhi đã trịnh trọng giao Ninh Nhi cho Tịnh Tề, Tịnh Tề thỉnh thoảng không về nhà ngủ ban đêm, sẽ thành thật báo cho mẹ biết.
Chốc lát sau, Ninh Nhi không mặc quần áo chạy ra khỏi phòng tắm, “Nhiệt độ nước vừa phải, anh mau vào tắm đi!”
Nhìn dáng dấp mê người của Ninh Nhi, Tịnh Tề mỉm cười đi vào phòng tắm, cởi quần áo của bản thân ra, phòng tắm hơi trơn trượt, Ninh Nhi ân cần giúp Tịnh Tề đi đến bồn tắm lớn bên cạnh.
Tịnh Tề ngâm mình vào bồn tắm, lập tức như cá gặp nước, ôm lấy Ninh Nhi, người đang chảy nước dãi bên cạnh bồn, kéo cô vào trong nước, ào một tiếng, mặt nước yên ả nổi sóng nhè nhẹ……
Thời gian Ninh Nhi đi nước ngoài chỉ còn có 20 ngày, để bù đắp cho ba tháng nhớ nhung sắp tới, Tịnh Tề và Ninh Nhi tan ca liền ở với nhau, Ninh Nhi tha hồ hưởng thụ những món ngon Tịnh Tề nấu cho, ban đêm thì ôm nhau chơi đùa rồi lăn ra ngủ.
Mãi đến khi có một buổi đêm, Ninh Nhi tỉnh lại uống nước, phát hiện kế bên không có dấu tích của Tịnh Tề.
Ninh Nhi mơ mơ màng màng đứng dậy, toilet không có ai, phòng bếp cũng không có người, Ninh Nhi tỉnh táo lại chút ít, có chút lo lắng, chậm rãi tìm đến thư phòng.
Đèn trong thư phòng đang sáng, xuyên qua cánh của khép hờ, có thể nhìn thấy Tịnh Tề đang bận rộn trước máy tính.
Ninh Nhi liền đau lòng vô cùng, từ khi Tịnh Tề và Lư Trung Dương cùng lập công ty, vẫn luôn bề bộn nhiều việc.
Lẽ nào, mấy ngày nay, Tịnh tề vì muốn chơi với cô thật nhiều, nên đợi nàng ngủ rồi mới vào thư phòng tăng ca một mình sao?
Ninh nhi chạy đến phòng bếp hâm nóng ly sữa, rồi quay lại thư phòng.
Nhìn Ninh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt, trên mặt Tịnh Tề xẹt ngang một chút kinh hoảng, vội vàng sao lưu số liệu tắt nguồn máy tính.
Nhưng Ninh Nhi không chú ý đến Tịnh Tề đang làm chuyện mờ ám, nhét sữa vào tay anh, ngoan ngoãn ngồi kế bên anh.
Tịnh Tề hạnh phúc uống sữa xong, Ninh Nhi sờ sờ gương mặt tái nhợt của anh, cẩn thận nhẹ nhàng, phát hiện đôi mắt xinh đẹp của anh phủ đầy tơ máu, dưới mí mắt có hai quầng thâm đen đậm.
“Đều tại em không tốt, hại anh mệt thành gấu trúc.” Ninh Nhi đau lòng nói.
Tịnh Tề nói: “Nào có chuyện đó, anh không mệt chút nào.”
“Nhìn mặt anh trắng bệch như vậy, mắt cũng đỏ, công việc bận rộn hãy nói cho em, làm việc cùng anh cũng là hạnh phúc của em.
“Công việc của anh đều làm xong vào ban ngày rồi, anh không ngủ được nên lên mạng một chút.” Tịnh Tề an ủi bảo bối nói.
“Nửa đêm lên mạng? Anh thật là một thiên tài.” Ninh Nhi nói, Tịnh Tề làm việc và nghỉ ngơi luôn có quy luật, tuy rằng làm công việc về lĩnh vực internet, nhưng anh không bao giờ nói chuyện phiếm về trò chơi để câu giờ, lại càng không bao giờ thức đêm lên mạng.
Ninh Nhi liếc qua màn hình máy tính, Tịnh Tề đã tắt máy, cô điều tra cũng không có manh mối gì.
Tịnh Tề không chịu được vẻ mặt áy náy của Ninh Nhi, đỡ nạng đứng dậy, đưa cô quay về phòng ngủ, cùng cô nằm trên giường.
“Ngoan.
Ninh Nhi, anh thật sự không có bận công việc, anh cùng em nghỉ ngơi một chút được không?”
“Không bận công việc anh đang làm sao?” Ninh Nhi thuận miệng hỏi.
“Ngày mai em sẽ biết.” Tịnh tề cười bán tín bán nghi.
Cơn buồn ngủ kéo tới, hai tay Ninh Nhi ôm cổ Tịnh Tề, hai chân quấn trên lưng anh, tiến vào giấc mộng đẹp.
Ngày mai, chính là ngày xa nhau.
Ninh Nhi đã làm xong hết các thủ tục xuất ngoại, hôm nay không cần trở lại công ty.
Cô chân tay vụng về ở trong bếp, nấu cho tịnh tề một bàn ăn ngon.
Sáng mai phải xuất phát, suốt ba tháng không được thấy Tịnh Tề, cô nhất định phải đối xử với anh tốt một chút trước khi đi.
Tịnh Tề xử lý xong công việc ở công ty, về nhà sớm.
Ninh Nhi nghe thấy tiếng mở cửa, liền ném đồ ăn đang làm một nửa, chạy vào lòng Tịnh Tề ôm một cái.
Tịnh tề ngửi được hương thơm của đồ ăn khắp nhà, trong mắt có ý cười, “Tiểu bảo bối sao lại tự mình xuống bếp đấy?” Anh hỏi.
“Anh đã ăn những món ăn ngon do em làm, thì khi em ra nước ngoài, anh sẽ không bao giờ quên em đâu!” Ninh Nhi nói.
“Cũng phải để anh nếm thử xem có phải ngon thật hay không mới được.” Tịnh Tề đùa với cô.
“Em không sợ anh thử đâu!” Ninh Nhi nói.
Bình thường lúc Tịnh Tề nấu ăn cô thường chạy đến quấy rối, ít nhiều gì cũng học được một chút tay nghề.
“Nhưng anh ngửi thấy mùi khét!”
“Trời ơi, đồ ăn của em!” Ninh Nhi la to một tiếng, chạy nhanh về phòng bếp cứu đồ ăn của cô, trong nồi đã bốc lên một làn khói trắng, thịt heo xé cay của cô đã biến thành thịt heo cay cháy.
Tịnh Tề cười đến nỗi mắt cong thành lưỡi liềm.
“Tịnh Tề, anh nếm thử chút thịt heo xé này đi, nó có mùi hương đặc biết đó nha!” Ninh Nhi quảng bá món ăn nổi tiếng “Thịt heo xé cay” của cô, nhưng lại đút vào miệng món thăn bò chiên Tịnh Tề làm.
Tịnh Tề ăn món ăn có mùi vị lạ của Ninh Nhi, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Anh biết Ninh Nhi cố gắng học để nấu thật tốt, giống như một người vợ nhỏ đích thực, mơ ước nuôi anh thật khỏe mạnh.
Cô gái như vậy, anh nguyện lòng khiến bản thân vất vả một ít, chỉ cần cô hạnh phúc, chỉ cần cô vui vẻ.
Sắc trời dần trở tối, trong phòng bếp cũng tối sầm lại, Tịnh Tề mở đèn lên.
Ninh Nhi ăn một muỗng lớn đồ ăn trong miệng, nghĩ sau khi bình minh cô và Tịnh Tề phải tạm thời xa nhau, giọt nước mắt tích tụ nhiều ngày không kìm được nữa cuối cùng đã rơi xuống.
“Tịnh Tề, em không nỡ xa anh.” Ninh Nhi vụng về nói.
“Không nỡ xa anh, thì mang anh đi cùng đi.” Tịnh Tề trìu mến giúp nàng lau khô nước mắt.
“Mang anh đi cùng?” Mắt Ninh Nhi sáng lên một chút, rồi lại ảm đạm rũ xuống, “ Anh không thể bỏ công việc của anh được, hơn nữa hiện tại làm thủ tục không kịp nữa rồi.” Nước mắt Ninh Nhi lại sắp rơi xuống.
“Đem anh nén lại thành Tịnh Tề xách tay, bỏ vào hành lý không phải xong rồi?”
Ninh Nhi biết rằng Tịnh Tề đã đùa với cô, cái mũi bất mãn hít hít.
“Thật đó, đem theo Tịnh Tề xách tay mang theo bên người, anh có thể mỗi ngày ở với em.” Tịnh Tề cười thần bí, lấy trong túi một thứ gì đó đưa vào tay Ninh Nhi.
Ninh Nhi mở tay ra, một con sủng vật điện tử hình quả trứng mộc mạc đứng giữa lòng bàn tay cô.
Nhìn kỹ, sủng vật điện tử có tóc đen, đôi mắt sáng trong suốt xinh đjep, khoe miếng nhếch lên, cười ấm áp, lại có chút gian xảo, trong tay mang theo một cái nạng ma thuật, rõ ràng là hình dạng hoạt hình của Tịnh Tề!
“A! Tịnh Tề, đây là anh! Cái này ở đâu ra vậy?” Ninh Nhi kinh ngạc mừng rỡ la lớn.
“Tất nhiên là anh tự tay làm cho em rồi!” Tịnh Tề đắc ý nói.
“Anh tự làm sao?” Ninh Nhi mở to mắt, thốt lên đầy hoảng hốt khó tin, nhìn kỹ phía dưới, hình dạng của “Tịnh Tề” này rõ ràng được tô bằng màu vẽ!
“Bây giờ em đã biết buổi tối anh bận làm gì chưa?” Tịnh Tề cười nói, hài lòng nhìn Ninh Nhi kinh ngạc đến nỗi không biết phải biểu cảm ra sao.
“Này, bây giờ em cứ tin tưởng mang theo anh bên người đi theo rồi!” Tĩnh Tề láu lĩnh nói.
“Thật đáng yêu quá!” Ninh Nhi cẩn thận nghịch “Tịnh Tề” đứng trên lòng bàn tay.
“Cẩn thận đó, nếu nuôi anh chết mất, xem lúc trở về anh trừng phạt em thế nào!” Tịnh Tề nói.
“Nuôi chết?” Ninh Nhi đầy nghi hoặc.
Tịnh Tề xoay lưng “Tịnh Tề” lại, ấn vào cái nút nhỏ phía sau nó.
Cái bụng của “Tịnh Tề” sáng lên, và đó là một cái màn hình LCD.
Tịnh Tề chạm nhẹ vào màn hình, nhấp vào các từ “Ăn cơm”, “Uống nước”, “Giải trí”, “Công việc”, các chỉ số sự sống của Tịnh Tề xuất hiện bên cạnh.
“Chỉ cần chỉ số sự sống của nó bình thường, mỗi ngày đúng giờ sẽ nhắc em rời giường ăn cơm ngủ nghỉ, nếu không nó sẽ không có đủ sức, sẽ không nói chuyện.” Tịnh Tề cười nói.
“Nó còn có thể nói chuyện sao?” Ninh Nhi kinh ngạc nói.
“Bảo bối Ninh Nhi, nhanh đi ăn cơm.” Không biết Tịnh Tề nhấn ở đâu, “ Tịnh Tề” đột nhiên phát ra âm thanh.
“Oa, thật thần kỳ! Tịnh Tề, anh quả là thiên tài của em!” Ninh Nhi cầm chặt “Tịnh Tề”, níu chặt cổ Tịnh Tề dùng sức hôn anh.
Ban đêm, Ninh Nhi nằm trên giường, đùa nghịch sủng vật “Tịnh Tề” của cô.
Tịnh Tề tắm rửa sạch sẽ, tóc ẩm ướt đi ra từ phòng tắm, khắn tắm trăng buộc quang hông, một tay vịn tường từng bước từng bước nhảy tới.
Ninh Nhi vội vàng xoay người đi xuống giường, đỡ lấy cánh tay Tịnh Tề, ân cần nói: “Sao không gọi em một tiếng, phòng tắm trơn lắm.”
Tịnh Tề vẫy vẫy tóc, giọt nước trong suốt bắn lên mặt Ninh Nhi.
Tịnh Tề cười nói: “Anh nghĩ em có sủng vật “Tịnh Tề” rồi nên không muốn anh nữa!”
“Nào có! Các anh đều là Tịnh Tề mà em quý mến nhất!”Ninh Nhi vừa nói, vừa đỡ Tịnh Tề lên giường.
Cô lấy chiếc khăn tắm mới vừa dùng, vò vò xoa xoa mái tóc Tịnh Tề.
“Phải lau khô tóc, không thôi bị cảm em sẽ đau lòng lắm.”
“Khà khà, bây giờ anh hiểu rõ thân thể của anh cực kỳ, em yên tâm!” Tịnh Tề nói.
Để chứng minh sự khỏe mạnh của mình, lật người Ninh Nhi đè xuống, làm cho cô ngứa ngáy.
Ninh Nhi thích thú cười khanh khách không ngừng, Tịnh Tề buông tay ra, nhẹ nhàng hôn cô, Ninh Nhi nhiệt tình đáp lại.
Sáng sớm, Ninh Nhi đang ngủ say trong lòng Tịnh Tề, bỗng nhiên nghe giọng nói Tịnh Tề đang kêu cô ở bên tai: “Heo nhỏ lười biếng, thức dậy đi, bị muộn rồi đó!” Ninh Nhi dụi mắt tỉnh lại, thấy Tịnh Tề đang ngủ say bên cạnh.
Ngơ ngác một hồi, mãi đến lúc tiếng kêu rời giường lại vang lên, Ninh Nhi mới phản ứng lại, cầm lấy sủng vật “Tịnh Tề” bên gối, hạnh phúc nở nụ cười.
Tịnh Tề dậy làm bữa sáng cho Ninh Nhi, Ninh Nhi rửa mặt xong, liền vội vàng trông nom cho “Tịnh Tề” ăn cơm, Tịnh Tề đem bữa sáng dễ tiêu lên bàn, nói với Ninh Nhi, “Nếu em bận công việc, hãy đổi sang thiết lập tự động, nó sẽ tự chăm sóc chính mình, sẽ không cần em quan tâm.”
“Em chính là thích quan tâm nó.” Ninh Nhi cười nói với Tịnh Tề trong lòng bàn tay.
“Khi ở cùng người khác, em có thể tắt tiếng để nó không làm phiền em.” Tịnh Tề nói.
“Nó không nói chuyện với em, không phải em sẽ rất cô đơn sao?” Bảo bối Ninh Nhi nắm chặt “Tịnh Tề”.
Không cho Tịnh Tề tắt tiếng nó.
Sau khi ăn xong, Ninh Nhi phải đi đến sân bay.
Vẫn như mọi khi, cô không để Tịnh Tề đưa cô đến sân bay, Tịnh Tề cũng không kiên trì, giúp cô kiểm tra hành lý, mặc áo khác rồi cùng cô xuống lầu.
“Ở nước ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Ba tháng sau gặp lại.” Tịnh Tề hôn Ninh Nhi.
Ninh Nhi dũng cảm kìm nén nước mắt, dùng sức một chút ôm Tịnh Tề, giơ sủng vật “Tịnh Tề” lên vẫy tay với anh.
Máy bay cất cánh an toàn, Ninh Nhi thoải mái dựa vào ghế ngồi, lấy sủng vật “Tịnh Tề” từ trong túi ra, nhìn thật lâu.
Đột nhiên nhịn không được hôn trên mặt hình trái trứng của Tịnh Tề một chút, không thèm để ý đến ánh mắt quái dị của người nước ngoài ngồi kế bên.
Tịnh Tề đến công ty lúc sáng sớm và bắt đầu bận rộn, vào thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, anh nhịn không được mà mở trang web “Ninh ÁI” ra, nhìn Ninh Nhi trên màn hình mà lẩm bẩm: “Em có sủng vật Tịnh Tề, anh cũng phải làm sủng vật Ninh Nhi cho mình mới được.”
Ninh Nhi tới Nhật Bản liền khiến bản thân bận như chong chóng.
Khi còn ở trong nước, đánh chết cô cũng không nghĩ khóa đào tạo bồi dưỡng trong ba tháng này lại khốc liệt đến như vậy.
hơn 60 học viên trong lớp đến từ khắp châu Á và các giảng viên giảng dạy bằng tiếng Anh.
Ninh Nhi cần phải hết sức chăm chú nghe giảng bài mới có thể đuổi kịp được tiến độ của giáo sư.
Trong khóa đào tạo lý luận ngoại khóa, hơn 60 người được chia thành các nhóm nhỏ, hợp tác cạnh tranh với nhau.
Ninh Nhi đem theo “Tịnh Tề” mọi lúc, bởi vậy không có một hạng mục học tập nào cô bị rớt xuống sau, cô muốn cho “Tịnh Tề” bên người mặt mũi, giống như Tịnh Tề thật sự đang ở bên cô.
Không chỉ như thế, ngay cả thời gian nghỉ ngơi ít đến đáng thương sau khi học, Ninh Nhi đều phải làm việc vất vả bằng tất cả khả năng của mình.
Cô thường xuyên nói với cô gái Hongkong cùng phòng Trần Gia Huệ rằng, nếu năm đó thi đại học mà phải dốc sức gấp một nửa bây giờ, có khi cô đã bỏ học mà chạy rồi.
“Vậy tại sao bây giờ cậu lại bằng lòng chăm chỉ học tập vậy?” Trần Gia Huệ nói tiếng phổ thông sứt sẹo.
Ninh Nhi muốn nói và nghe tiếng Anh trong thời gian rãnh rỗi, vậy nên Trần Gia Huệ đành phải giúp đỡ cô, bình thường phần lớn cuộc đối thoại của các cô đều dùng tiếng Anh.
Nhưng hiện tại đã là đêm khuya, Trần Gia Huệ muốn thả lỏng đầu lưỡi của mình, thuận tiện nhờ Ninh Nhi giúp cô luyện tập tiếng phổ thông.
“Đó là sức mạnh của tình yêu.” Ninh Nhi mỉm cười nói, nét mặt sáng rỡ.
“Tình yêu? Không phải cậu yêu giảng viên của chúng ta chứ!” Trần Gia Huệ khoa trương trợn to mắt.
Ninh Nhi không nghĩ rằng sức tượng tượng của Gia Huệ lại đến như vậy, cười đến ngả nghiêng.
Giảng viên của các cô, cái người đàn ông Nhật Bản mập mạp hơn 40 tuổi kia, làm sao lại có thể! Không nhịn được muốn khoe một chút, Ninh Nhi từ trong túi lấy sủng vật “Tịnh Tề” ra, làm cho nó đứng trên lòng bàn tay mình, đưa đến cho Trần Gia Huệ nhìn.
“Cái này không phải là sủng vật điện tử hay sao? Còn là hình người nữa, nhìn rất đẹp trai nha!” Trần Gia Huệ duỗi tay tới, muốn nhìn kĩ “Tịnh Tề”.
Ninh Nhi co tay lại, nắm chặt “Tịnh Tề”, “Đây là bạn trai tôi!”
“Cậu lấy sủng vật điện tử làm bạn trai?” Trần Gia Huệ không cho là thật cười, quá trẻ con đi!
“Không phải! Đây là của bạn trai tôi tự tay làm, dựa vào dáng vẻ của anh ấy!” Ninh Nhi vội vàng giải thích.
“Không thể nào! Bạn trai cậu là nhà phát minh sao?” Trần Gia Huệ không tin.
“Thật mà! Cậu xem, anh ấy thật sự làm thành dáng vẻ của bản thân!” Ninh Nhi chìa tay ra, đưa cho Trần Gia Huệ xem ảnh của Tịnh Tề trên đồng hồ đeo tay của cô.
“Oa, là thiệc nha! Bạn trai cậu thật tuyệt, vừa đẹp trai vừa thông minh!” Trần Gia Huệ cảm thán.
Ninh Nhi đắc ý nở nụ cười, mở bàn tay cúi đầu nhìn “Tịnh Tề”, “Tịnh Tề” hình quả trứng đáng yêu phúc hậu đang cười với cô, Ninh Nhi chạm