Cố Ninh Nhi vừa lái xe vừa tức giận, thật sự tức giận. Cảnh Tịnh Tề đã tới Đông Sang làm việc được hơn một tháng rồi, thế mà một cuộc điện thoại cũng chẳng gọi cho cô. Kìm không nổi, đầu tuần Ninh Nhi chủ động gọi cho anh, anh bảo rằng mọi chuyện đều tốt đẹp, cảm ơn sự giúp đỡ của cô, sau đó lấy cớ bận bịu vội vàng cúp máy, sau đó bặt tăm. Có vài lần cô đi ngang qua Đông Sang, muốn tạt vào thăm anh, nhưng nghĩ tới thái độ lãnh đạm của anh, Ninh Nhi liền mất hết cả hứng. Người ta dù sao cũng là phụ nữ, dựa vào đâu mà hết lần này tới lần khác phải chủ động tìm gặp?
Nhanh chóng trở lại công ty, phóng một mạch vào văn phòng, chẳng thèm để ý đến ai xung quanh, cô phẫn nộ ngồi phịch xuống trước bàn máy tính, lôi một hộp kem to bự ra khỏi túi xách, xúc một thìa lớn, nhét vào mồm, chẳng để tâm đến việc dạ dày đang trống rỗng dần dần bị kem làm buốt lạnh.
Vì sao anh ta không để ý tới mình? Mình có điểm gì không tốt? Vì sao mình còn nghĩ tới anh ta chứ?
Ninh Nhi lại dằn sức lấy kem. Cái bụng phẳng bắt đầu to ra, miệng phả hơi lạnh và hương sữa.
Di động vang lên, là bài “I believe” cô đặc biệt đặt cho Cảnh Tịnh Tề. Ninh Nhi giật cả mình, nheo cặp lông mày thanh tú, trợn mắt nhìn di động cả tiếng: Đây không nghe!
Tiếng chuông vẫn kiên nhẫn kêu, Ninh Nhi hít sâu một hơi, ấn mạnh nút trả lời: “Alô…”
“Cố tiểu thư à? Tôi là Cảnh Tịnh Tề, hôm nay là ngày tôi được phát lương, muốn mời cô đi ăn cơm, cô có thời gian không?” Giọng nói trong trẻo có phần ngại ngùng lập tức khiến Ninh Nhi hồn xiêu phách lạc.
Không có thời gian, không đi! Trong lòng nói như chém đinh chặt sắt, nhưng miệng lại phản bội: “Được, anh thích ăn gì thế…”
“Nếu tôi mời cô, đương nhiên phải tùy theo khẩu vị của cô rồi.” Đến giọng nói của Cảnh Tịnh Tề cũng mang theo ý cười.
“Tôi thích ăn canh cá cay nhất!” Ninh Nhi lộ vẻ mặt mong đợi, chính cô cũng không rõ rốt cuộc cô mong đợi canh cá hay Cảnh Tịnh Tề.
Cảnh Tịnh Tề ở đầu dây bên kia nở nụ cười, “Vậy canh cá cay nhé, tôi không biết nơi nào ngon, cô chọn địa điểm, tan tầm tôi sẽ chờ, có được không?”
“Được được được! Gần công ty anh có một nhà làm ngon lắm, sau khi tan làm tôi đến đón anh.” Ninh Nhi hưng phấn nói.
Đặt điện thoại xong, Ninh Nhi xoay tới xoay lui ở ghế da bực bội với chính mình. Thật là không có cốt khí, một nồi canh cá cay của anh ta đã bắt mi làm tù binh rồi, chẳng lẽ canh cá cay có mị lực lớn đến thế?
“Lâu như vậy mới gọi điện thoại cho tôi, xem như anh làm việc vất vả, tha thứ cho anh!” Ninh Nhi lầm bầm.
***
Cảnh Tịnh Tề mặc một cái áo gió màu vàng nhạt và quần bò xanh nhạt, đứng chờ dưới tòa nhà Đông Sang. Anh mất chân phải, chân trái trở nên đặc biệt dài và thẳng. Ninh Nhi đứng trước mặt anh, lần đầu tiên phát hiện ra anh cao như vậy, còn cao hơn cô đến nửa cái đầu, dù hồi còn đại học cô từng đi làm người mẫu.
“Anh mặc đồ thoải mái trông rất đẹp, đừng suốt ngày mặc âu phục, nhàm chán lắm.” Ninh Nhi bình luận.
Cảnh Tịnh Tề cười: “Tôi cũng không thích mặc âu phục, nhưng các công ty kỹ thuật thường yêu cầu ăn mặc chỉn chu một chút. Bây giờ tổng giám đốc Tô không yêu cầu mặc âu phục, tôi sẽ mặc đồ thường, bản thân cũng thoải mái hơn.” Anh khẽ cắn môi, nuốt lại nửa câu sau… chống nạng, mặc âu phục không tiện lắm, không chú ý một chút là bị xộc xệch.
Ninh Nhi nhìn ra nỗi khổ của Tịnh Tề, cười cười đổi đề tài, “Đi thôi, chúng ta đi ăn canh cá cay ngon nhất thành phố.” Ninh Nhi giúp anh mở cửa xe, cầm nạng đặt vào hàng ghế sau.
Tay lái của Ninh Nhi rất ổn định, mắt nhìn thẳng về phía trước, trong xe bật âm nhạc êm dịu. Cô khe khẽ cắn môi, khóe mắt liếc nhìn Cảnh Tịnh Tề qua gương chiếu hậu. Anh thả lỏng dựa vào ghế, ánh mắt khép hờ, không nhìn rõ được con ngươi sáng rỡ trong suốt kia, chỉ có thể thấy cặp mi dài hơi run run, tựa như cũng đang hàm chứa ý cười. Lông mi mà cũng cười? Ninh Nhi giật mình, nhịn không được quay sang nhìn Tịnh Tề.
Tịnh Tề dường như bị âm nhạc mê hoặc, hai tay đặt trên chân trái lành lặn, ngón tay mảnh khảnh đều đặn đánh nhịp theo tiết tấu nhạc. Ninh Nhi nuốt ngụm nước miếng, vốn định tìm đề tài nói chuyện phiếm với anh, nhưng hình như tâm tư của anh đều đặt tại âm nhạc. Chẳng lẽ anh không muốn đến gặp mình? Ninh Nhi nghĩ, trong lòng có phần cụt hứng.
Ninh Nhi biết đâu được, Cảnh Tịnh Tề cũng căng thẳng muốn chết. Một tháng vừa rồi, anh không thể quên được cô gái nhiệt tình lại xinh xắn này. Nhưng khoảng cách giữa bọn họ quá xa, anh không dám chủ động tìm cô, anh sợ mình bị cự tuyệt, sợ mình không thể chịu nổi. Có lẽ, với anh mà nói, lặng lẽ thích cô mới là thích hợp nhất. Cuối cùng anh vẫn không kìm được gọi điện cho cô. Được phát lương, vì muốn cảm ơn sự giúp đỡ của cô mà mời cô ăn tối. Đây là lý do tốt nhất. Có được cơ hội ở chung với cô đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi. Anh không dám mở miệng, sợ rằng sẽ tiết lộ sự hưng phấn và hồi hộp trong lòng. Sống đến hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên Cảnh Tịnh Tề mất đi niềm tin vào bản thân, lần đầu tiên không biết phải xoay sở thế nào trước mặt một cô gái. Cho nên anh chỉ đành dời sự chú ý đến âm nhạc, dùng âm nhạc để xua bớt cảm xúc căng thẳng, kẻo lát nữa lúc ăn cơm sẽ nói năng lộn xộn dọa đến cô.
Bất kể là lúc nào, tiệm cá Phí Đằng cũng ồn ào tiếng người. Cũng may Ninh Nhi cẩn thận, vài giờ trước đã đặt chỗ, nếu không cô với Cảnh Tịnh Tề đến nơi thì chỉ có thể đứng xếp hàng. Đáng tiếc cũng không đặt được phòng riêng, người phục vụ dẫn bọn họ đi qua một dãy bàn đông nghịt, cuối cùng đến một vị trí tốt trong phòng lớn. Dọc theo đường đi chân của Cảnh Tịnh Tề thu hút không ít ánh nhìn. Anh lịch sự để Ninh Nhi ngồi trước, sau đó mới ngồi xuống, đặt nạng nằm bên dưới bàn.
“Hôm nay tôi phải bóc lột anh nhiều nhiều một chút.” Ninh Nhi chớp mắt đã hết giận dỗi, cười gọi một nồi canh cá cay to và một đĩa sữa tươi chiên giòn,[1] Cảnh Tịnh Tề gọi thêm trứng chưng cà chua và rau xào nấm. “Thêm một bình coca lớn.” Cảnh Tịnh Tề kết thúc.
“Anh không uống bia à?” Ninh Nhi hỏi.
Cảnh Tịnh Tề mỉm cười lắc đầu.
Canh cá cay phải chờ rất lâu, đột nhiên hai người không biết nói gì. Ninh Nhi cúi đầu xoay xoay cốc coca, khi cô ngước mắt lên, Cảnh Tịnh Tề lại vừa buông mi xuống, khiến cô bỏ lỡ ánh mắt nóng rực của anh. Im lặng một hồi, Tịnh Tề lại tỏ vẻ cảm ơn Ninh Nhi đã giúp anh tìm việc, Ninh Nhi giả vờ trừng mắt.
“Được rồi được rồi, tôi không nói mấy câu khách khí nữa, mắt của cô cũng đủ to rồi, đừng trừng mắt làm gì, dọa người khác.” Cảnh TỊnh Tề cười.
Ninh Nhi đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó bất ổn, không biết có phải vì làm việc vất vả hay không, trông anh hơi nhợt