Hình ảnh ấm áp lại ngọt ngào này, ngay cả không khí cũng đều là mùi vị ngọt, tràn ngập một loại mập mờ, hơi thở triền miên ám muội, cho nên sự xâm nhập bất ngờ của Lâm Cẩn bỗng trở nên dư thừa.
Quả nhiên, chân mày Thịnh Diễn Chi hơi nhướng lên, không vui mà nhìn Lâm Cẩn với Tiểu Nặc, ôn nhu trên mặt cũng biến mất không còn tăm hơi: "Ai cho các người đi lên?"
Ngữ khí hắn rất không tốt, mang theo vài phần sắc bén.
Lâm Cẩn lập tức nhận thấy được Tiểu Nặc đang nắm chặt ngón tay mình hơn, thân thể cũng khẩn trương.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt nhỏ của bé căng chặt, một bộ dáng như lâm đại địch.
Thấy bé như vậy, trong lòng Lâm Cẩn thật không dễ chịu.
Là cậu người ba ba này rất không tốt, không chỉ không có năng lực cho Tiểu Nặc một cuộc sống tốt, còn mang theo bé đi chịu uỷ khuất.
Có lẽ cậu nên làm theo đề nghị của Kiều Tinh Lan, tạm thời để Tiểu Nặc ở tại Kiều gia, chờ sau khi hợp đồng của cậu với Thịnh Diễn Chi kết thúc lại đón bé về.
Ý niệm trong đầu vừa hiện lên, Lâm Cẩn vẻ mặt bình tĩnh nói với Thịnh Diễn Chi: "Thực xin lỗi, quấy rầy đến hai người."
Nói xong cậu xoay người liền đi.
Giang Tinh Thần bỗng nhiên gọi cậu lại: "Tiểu Cẩn, chờ một chút."
Lâm Cẩn làm như không nghe thấy, đi thẳng về hướng cầu thang.
Cậu không cho rằng Giang Tinh Thần gọi mình lại có thể có chuyện tốt gì.
Đi chưa được mấy bước, phía sau lại vang lên thanh âm lạnh băng của Thịnh Diễn Chi: "Tinh Thần kêu cậu chờ một chút, tai cậu điếc hay sao?"
Lâm Cẩn lúc này mới dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Giang Tinh Thần: "Có việc gì?"
Giang Tinh Thần ngữ khí quan tâm nói: "Nghe nói cậu đang quay một bộ tiên hiệp đang nổi tiếng trên mạng?"
Lâm Cẩn nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Giang Tinh Thần cười cười: "Hai ngày trước tôi cùng Ngô đạo diễn của đoàn phim bên cậu ăn cơm, Ngô đạo diễn đắc ý nói với tôi hắn vừa được một nhà đầu tư đập cho 8000 vạn, cuối cùng có thể quay một bộ phim chuyển thể hoàn hảo.
Bất quá......."
Hắn nói đến đây liền dừng một chút, bỗng nhiên lộ ra một mạt tươi cười ý vị thâm trường: "Ngô đạo diễn nói tiền đầu tư này là do cậu mang đến, lại không chịu nói với tôi là ai đầu tư.
Tôi thật sự có điểm tò mò, không biết là ai mà lại đối tốt với cậu như vậy, này xem như là vì cậu mà vung tiền như rác đi?"
Rõ ràng là Giang Tinh Thần cười, nhưng Lâm Cẩn lại cảm thấy gương mặt tươi cười này đang cất giấu một sự ác ý sâu sắc.
Hơn nữa ngữ khí Giang Tinh Thần nói chuyện cũng làm Lâm Cẩn rất không thoải mái, cách hắn nói giống như là cậu với nhà đầu tư bí ẩn kia có mối quan hệ mờ ám không muốn để người khác biết.
Lâm Cẩn cảm thấy Giang Tinh Thần khẳng định biết nhà đầu tư kia chính là Lê Hi, cũng khẳng định biết Thịnh Diễn Chi không cho phép cậu cùng Lê Hi lui tới.
Hiện tại Giang Tinh Thần cố ý làm trò trước mặt Thịnh Diễn Chi hỏi ai là người vì cậu mà không tiếc bỏ ra 8000 vạn, có phải lại muốn mượn tay Thịnh Diễn Chi tới chỉnh cậu hay không?
Ý nghĩ vừa hiện lên, Lâm Cẩn liền khẩn trương, không khỏi nhìn về phía Thịnh Diễn Chi.
Nhận thấy được ánh mắt của cậu, ngữ khí Thịnh Diễn Chi lạnh nhạt hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"
"Không có gì." Lâm Cẩn có chút xấu hổ, lập tức dời tầm mắt, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm.
Ngẫm lại cũng đúng, Thịnh Diễn Chi làm sao có thể quan tâm đến chuyện của cậu, hắn chưa bao giờ hỏi đến cậu như thế nào.
Nếu có hỏi đến, cũng là vì sợ cậu làm ảnh hưởng đến vai diễn bạn trai này, hoặc là không muốn cậu cùng Lê Hi lui tới.
Còn những mặt khác, Thịnh Diễn Chi làm gì có thời gian cùng tinh lực đi tìm hiểu.
Chắc hẳn hắn cũng không nghĩ đến người đầu tư 8000 vạn chính là Lê Hi đi, bằng không sao hắn có thể thờ ơ như vậy.
Chiêu "mượn đao giết người" này của Giang Tinh Thần chắc là phải thất bại rồi.
Đầu óc Lâm Cẩn xoay chuyển, âm thầm suy đoán tâm tư của Giang Tinh Thần.
Cậu cho rằng Giang Tinh Thần sẽ làm bộ trong lúc lơ đãng mà nói ra tên Lê Hi, nhưng mà Giang Tinh Thần chỉ là liếc mắt nhìn Thịnh Diễn Chi.
Thấy Thịnh Diễn Chi đối với Lâm Cẩn chỉ là một bộ dáng thờ ơ, ý cười trên khoé môi Giang Tinh Thần càng sâu, tâm tình cũng trở nên sung sướng.
Được rồi, đêm nay liền buông tha cho Lâm Cẩn vậy.
Trong lòng Giang Tinh Thần nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: "Tiểu Cẩn, cậu có phải vẫn còn trách tôi hay không? Tôi biết, cậu là bởi vì chuyện đập tôi bị thương mới mất đi vai diễn trong《 Không về người 》, trong lòng có oán giận cũng là bình thường.
Chỉ là Tiếu đạo diễn cũng đã nói muốn cậu trở lại đoàn phim tiếp tục vai diễn, chính là cậu không chịu, cậu hà tất phải như vậy......"
Hà tất phải như vậy?
Lâm Cẩn thiếu chút nữa liền bật cười thành tiếng.
Dao không đâm ở trên người hắn, hắn đương nhiên không cảm thấy đau.
Lâm Cẩn không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại đối mặt với sự dối trá của Giang Tinh Thần: "Giang lão sư, tôi không cần anh tới dạy tôi phải làm như thế nào.
Chúng ta không phải đang đóng phim, cũng không có cảnh diễn cần phải phối hợp, anh không cần diễn tốt đến như vậy!"
Lời này vừa nói ra, gương mặt vốn đang tươi cười của Giang Tinh Thần lập tức cứng đờ một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường: "Lâm Cẩn, cậu quả nhiên vẫn còn trách tôi.
Nếu không tôi lại tìm cho cậu một nhân vật......"
"Không cần." Thái độ Lâm Cẩn thập phần lãnh đạm.
Giang Tinh Thần nhìn về phía Thịnh Diễn Chi, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: "Đều do mình, làm hại Tiểu Cẩn mất đi một cơ hội tốt như vậy."
"Cậu đừng quan tâm đến cậu ta." Thịnh Diễn Chi đứng dậy đi đến bên người Giang Tinh Thần, "Bộ phim này không phải không có cậu ta thì không được, cậu ta không muốn diễn thì thôi."
Thịnh Diễn Chi lại nhìn về phía Lâm Cẩn: "Còn không nhanh mang con trai cậu đi, cứ đứng ở đó làm gì."
Trên mặt Lâm Cẩn không có biểu tình gì, chỉ là gắt gao mà nhấp môi, cậu ngồi xổm xuống bế Tiểu Nặc lên, xoay người rời đi.
Phía sau lại truyền đến thanh âm đạm mạc của Thịnh Diễn Chi: "Đêm nay cũng đừng trở lại, nói chú Dương đưa hai người đến khách sạn đi."
Lâm Cẩn bước chân hơi chậm lại: "Đã biết, tôi sẽ không lại quấy rầy anh cùng Giang tiên sinh."
Nhìn thấy Lâm Cẩn cùng con cậu ta bị Thịnh Diễn Chi đuổi khỏi biệt thự, Giang Tinh Thần liền nhớ tới bốn chữ: Chó nhà có tang.
Hắn khẽ cười, vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thịnh Diễn Chi, thâm trầm lại mang theo vài phần sắc bén.
Giang Tinh Thần vẫn tươi cười như cũ: "Diễn Chi, tại sao cậu lại nhìn mình như vậy?"
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm hắn, thần sắc có chút phức tạp: "Cậu......Ờ, không có gì.
Tinh Thần, về sau cậu muốn cái gì cứ trực tiếp nói với mình, mình đều sẽ thỏa mãn cậu."
Không cần thiết ở trước mặt hắn chơi trò tâm cơ, một lần hai lần còn có thể làm như tình thú, nhưng nhiều lần, lại làm người ta sinh ra chán ghét.
Hắn thật sự không thích bộ dáng lõi đời lại tràn ngập tính kế vừa rồi của Giang Tinh Thần, này cùng cái loại người dối trá như Lâm Cẩn có cái gì khác nhau.
Giang Tinh Thần cũng rất thông minh, cơ hồ nháy mắt liền minh bạch ý tứ của Thịnh Diễn Chi.
Hắn quen biết Thịnh Diễn Chi cũng đã nhiều năm, đối với Thịnh Diễn