Ở dưới tầm mắt lãnh lẽo bức người của Thịnh Diễn Chi, Lâm Cẩn vẫn là lắc đầu, nói: "Thịnh Diễn Chi, tôi không cần gì cả, tôi chỉ là muốn rời đi, không còn liên quan gì tới nhau.
Chúc anh cùng Giang Tinh Thần sẽ mãi hạnh......"
"Cậu câm miệng!" Thịnh Diễn Chi có chút khó chịu xen lẫn sự buồn bực khó hiểu, căn bản không nghĩ sẽ nghe được từ miệng Lâm Cẩn mấy loại câu chúc phúc như này.
Hắn hy vọng Lâm Cẩn chịu thua, giống như trước đây ngoan ngoãn nghe lời.
Mặc kệ là vì tiền mà giả vờ hay dối trá, hắn cũng không để bụng.
Nhưng mà Lâm Cẩn chính là không chịu sửa miệng, cho dù Thịnh Diễn Chi vừa đe dọa vừa dụ dỗ như thế nào, cậu đều cố chấp nói: "Tôi phải đi!"
"Được! Muốn đi đúng không? Vậy thì cút!" Thịnh Diễn Chi rốt cuộc cũng mất đi kiên nhẫn, một tay đem Lâm Cẩn từ trên sô pha túm lên, kéo đến cửa biệt thự.
Lâm Cẩn thiếu chút nữa va vào cửa, vừa ổn định thân hình liền thấp giọng nói: "Ba lô của tôi còn ở bên trong."
"A!" Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng, đem ba lô của Lâm Cẩn thu thập tốt rồi ném xuống dưới chân cậu, sắc mặt âm u, "Đi rồi thì cậu cũng đừng mơ được trở về!"
Lâm Cẩn nhặt ba lô lên: "Thịnh tổng yên tâm, tôi sẽ không dính líu gì tới anh nữa."
"Đây chính là cậu nói, đừng có hối hận!" Thịnh Diễn Chi vừa vội vừa tức, phần cằm bởi vì quá mức phẫn nộ mà căng chặt, "Chỉ cần tôi phân phó một tiếng, một đống lớn người so với cậu còn tốt hơn gấp mười lần liền được đưa lên giường, thật cho rằng thiếu cậu thì tôi không được sao!"
Lâm Cẩn gắt gao mà nhấp môi, một chữ cũng không nói, xoay người rời khỏi biệt thự.
Thịnh Diễn Chi mặt đầy hàn ý, giữa mày tràn ngập một cổ lệ khí lạnh lẽo, ánh mắt gắt gao khoá chặt thân ảnh gầy gò đã đi xa!
Thật sự một khắc kia, trong đầu hắn bỗng hiện lên một ý niệm phi thường âm u, chính là đem Lâm Cẩn nhốt lại!
Nếu nói trước đây Thịnh Diễn Chi không thích Lâm Cẩn ở trước mặt hắn giả vờ thanh thuần ngoan ngoãn, thì hiện tại hắn càng thêm không thích bộ dáng phản kháng lại hắn của Lâm Cẩn.
Lần này so với lần đầu tiên Thịnh Diễn Chi bị Giang Tinh Thần cự tuyệt còn khó chịu hơn.
Không, không đơn giản là khó chịu, còn có những cảm xúc khác mà Thịnh Diễn Chi rất ít cảm nhận được.
Tỷ như luyến tiếc, như là hối hận, đương nhiên phần lớn vẫn là tức giận.
Thịnh Diễn Chi trở lại phòng khách, nhịn không được đá một cái vào sô pha, sô pha bị hắn đá đến di chuyển một mảng lớn!
Này còn chưa hết giận.
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm chiếc gối bị nước mắt Lâm Cẩn thấm ướt, đột nhiên cầm chiếc gối lên nện mạnh trên mặt đất, lại hung hăng đá bay ra xa!
Kỳ thật Thịnh Diễn Chi đã sớm không cần loại phương thức phát tiết ấu trĩ này, không nghĩ tới hôm nay lại bị Lâm Cẩn bức tới không kiềm chế được.
Không chỉ có thế, hắn còn đi lên phòng tập thể hình trên lầu đánh bao cát khoảng một giờ, quanh quẩn căn biệt thự đều là tiếng "Phanh! Phanh! Phanh!".
Người hầu tránh ở trong phòng, ôm ngực không dám đi ra ngoài.
Thẳng đến khi trợ lí ở công ty gọi điện thoại tới nhắc nhở Thịnh Diễn Chi: "Thịnh tổng, cuộc họp buổi sáng hôm nay có cần mở không ạ?"
Toàn bộ cao tầng của tập đoàn đều đã ở phòng họp đợi hai giờ.
Thịnh Diễn Chi tháo găng tay ra, lạnh lùng nói: "Mở!"
Chỉ nghe duy nhất một chữ, trợ lí đã nhận ra tâm tình của hắn không giống bình thường.
Sau khi cúp điện thoại, giám đốc tài chính thấy trợ lí vẻ mặt ngưng trọng, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Thịnh tổng có tới cuộc họp không?"
Trợ lí gật gật đầu, bỏ thêm một câu: "Tâm tình Thịnh tổng hình như không tốt lắm."
Trong nháy mắt, nhóm cao tầng trong phòng họp đều mang sắc mặt vô cùng căng thẳng.
Nếu tâm tình Thịnh tổng không tốt, lúc báo cáo bọn họ phải thật sự cẩn thận, để tránh bị biến thành nơi trút giận.
Thịnh Diễn Chi mới vừa đặt điện thoại xuống, Trịnh trợ lý liền gọi tới.
"Thịnh tổng, lúc trước ngài kêu tôi đi điều tra thông tin về mẹ đẻ của con trai Lâm tiên sinh.
Tôi đã đi tra rồi, vẫn là không tra ra được người phụ nữ kia là ai, nhưng tôi tra được một chuyện vô cùng kỳ quái......"
Không đợi Trịnh trợ lý nói xong, Thịnh Diễn Chi đã nổi giận đùng đùng nói: "Về sau tôi không muốn nghe bất kì chuyện gì có quan hệ với cậu ta!"
Trịnh trợ lý khiếp sợ, ngẩn người, đem lời định nói nuốt trở về, thật cẩn thận trả lời: "Vâng, Thịnh tổng."
*************
Lâm Cẩn mang gương mặt vừa hồng vừa sưng trở lại Kiều gia.
Kiều Tiểu Hân hít một hơi khí lạnh: "Mặt cậu sao lại thế này? Ai đánh? Là cái tên Thịnh Diễn Chi kia đúng không?"
Lâm Cẩn không có thói quen đem vết thương của mình vạch ra cho người khác xem, kéo khoé môi: "Không phải, không cẩn thận té bị thương."
Kiều Tiểu Hân lộ ra biểu tình một lời khó nói hết: "Cậu cho mình là đồ ngốc hả.
Cho dù không muốn nói thì cũng phải tìm cái cớ nào đó tốt hơn chút đi."
Lâm Cẩn xấu hổ mà cười cười, chuyển đề tài: "Tiểu Nặc đi nhà trẻ rồi?"
Kiều Tiểu Hân ừ một tiếng, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc đưa cho cậu: "Mau bôi thuốc đi, đừng để cho ngay cả quay phim cũng không quay được."
Lâm Cẩn thật sự vô cùng cảm kích cô, lại nghĩ tới cứ ăn ngủ ở đây miễn phí cũng không tốt, liền dựa theo giá cho thuê của mấy khu chung cư cao cấp cộng với tiền cơm trả cho Kiều Tiểu Hân.
Kiều Tiểu Hân cũng không có cự tuyệt, thống khoái mà nhận lấy.
Cũng không phải cô thiếu chút tiền ấy, mà là suy xét đến lòng tự trọng của Lâm Cẩn, không muốn làm cậu cảm thấy bị bố thí, làm cho cậu và Tiểu Nặc ở lại cũng không thoải mái.
Lâm Cẩn thường diễn vào buổi tối, buổi chiều khi cậu ngủ dậy liền phát hiện nửa bên má bị Thịnh Diễn Chi đánh đã sưng lên.
Thật sự không xong rồi, cậu không thể mang gương mặt này đi đóng phim được?
Lâm Cẩn vội vàng dùng đá chườm mặt, kiên trì hơn nửa tiếng đồng hồ, sưng đỏ trên má cũng giảm đi một ít, nhưng dấu vết xanh tím vẫn rất rõ ràng.
Thịnh Diễn Chi thật đúng là không lưu tình.
Lâm Cẩn âm thầm cười khổ, trong lòng vẫn là không tránh được để ý.
Hơn 8 giờ tối, Lâm Cẩn chuẩn bị bước vào cửa studio thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Dương quản gia.
"Lâm tiên sinh, vừa rồi người hầu thu dọn phòng ngài, phát hiện quần áo của ngài vẫn chưa được mang đi, ngài có muốn tôi đem quần áo tới hay không?"
Lâm Cẩn còn chưa kịp lên tiếng, bên kia liền truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Thịnh Diễn Chi: "Cậu ta có tay có chân, để cậu ta tự mình tới đây lấy!"
"Này......" Dương thúc do dự, "Lâm tiên sinh, nếu không vẫn là ngài tự mình tới đây một chuyến đi."
Lâm Cẩn có điểm xấu hổ: "Dương quản gia, những thứ đó cũng không phải quần áo của cháu, là do chú chuẩn bị, cháu làm sao có thể lấy đi."
Điện thoại bên kia không có âm thanh, một hồi lâu đều không thấy Dương quản gia mở miệng.
Lâm Cẩn liền "alo" một tiếng, hỏi: "Dương quản gia, chú có nghe cháu nói không?"
"Cậu không mặc quần áo đó thì ai mặc!" Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm ghét