Chiếc Cầu Thang

Chiếc Cầu Thang


trước sau

Thời gian cứ thế trôi , thật nhanh mà thật chậm . Tôi cùng vợ thì mỗi ngày già thêm 1 chút còn Dương Tuyết càng ngày càng lớn nhanh và xinh đẹp . Con bé luôn chăm chỉ học tập để không phụ công mong mỏi của tôi và Cẩm Ly , và... tôi tự hào về nó .Thoắt cái , con bé đã 19 tuổi rồi , và... cũng là năm đầu Đại Học của nó. Tôi thật sự rất muốn cho con bé học ở một trường Đại Học tốt để sau này nó sẽ có cuộc sống an nhàn , không phải lo nghĩ gì . Nhưng... con bé nói rằng nó đã tìm thấy cho mình 1 ngôi trường tốt và muốn tốt nghiệp ở trường đó, tôi khá ngạc nhiên với sự quyết định của con bé , điểm số của nó đủ để vào 1 ngôi trường tốt hơn như vậy , trường con bé chọn là 1 ngôi trường bình thường và có rất ít ỏi thông tin về ngôi trường đó , cứ như là ngôi trường đó không hề tồn tại , ban đầu cả tôi và Cẩm Ly đều phản đối quyết định của con bé , cho rằng con bé chưa đủ chín chắn để có thể đưa ra 1 quyết định đúng. Nhưng thật sự lần này tôi thấy con bé rất khác , nó rất quả quyết về quyết định này, tôi cũng đã cố phân tích , giảng giải rõ cho con bé hiểu nhưng có vẻ con bé đã đưa ra quyết định này từ lâu rồi, Dương Tuyết là con gái duy nhất của chúng tôi , thấy con bé có mong muốn như vậy nên chúng tôi cũng không nỡ cướp đi giấc mơ của nó .

Ngày nhập trường , CẩmLy phải đi khám bệnh định kì nên không đưa con bé đi nhập học được , vả lại, bệnh tình cẩm Ly như vậy nên tôi cũng không bắt cô ấy khổ sở , hôm đó là 1 buổi chiều âm u , trời xám xịt như sắp mưa , trời có nổi gió nhưng lại không cảm nhận được cái mát mà vẫn thấy oi bức , hôm đó Dương Tuyết rất hớn hở , con bé chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo và tỉ mỉ , nó mặc bộ đồng phục màu xanh đậm của trường , đi một đôi giày bệt màu đen , nó buộc tóc đuôi ngựa cao lên đỉnh đầu , trông con bé có vẻ vui hơn mọi khi hẳn , có thể là vì nó được sắp học ở ngôi trường mà nó yêu thích . Chúng tôi bắt xe buýt từ đường thị trấn lên thành phố , cũng không khó để có thể bắt được xe buýt , mọi hôm thì thật sự rất đông khách nhưng có vẻ hôm nay khác hẳn . Tôi nói đùa với con gái : "Có thể là họ biết hôm nay con đi nhập học nên họ nhường chỗ đấy! " Nó lấy tay che miệng và cười nhẹ , lúc đó , tôi lại càng thấy con gái mình xinh đẹp hơn bao giờ hết .

Tôi và con gái ngồi trên xe 1 tiếng mới tới nơi , xe buýt dừng lại tại điểm đỗ của trường , nhưng tôi thấy hơi kì lạ là những đoạn đường khác đều có xe cộ đi lại tấp nập mà ở đây lại rất hiếm thấy 1 cái ô tô hay 1 cái xe máy , hầu như toàn là những sinh viên cũng chuẩn bị đi nhập học như con gái tôi , mà trông họ thì có vẻ không náo nức cho lắm , ai cũng mặt vô cảm , quán xá xung quanh cũng đóng cửa hoặc không buôn bán nữa . Mặc dù trong lòng có nhiều câu hỏi nhưng thôi kệ ,đành dẹp sang 1 bên để chú tâm vào việc chính . Tôi đưa con gái đi lần theo đám người đang di chuyển , đi qua bãi đỗ xe có những cây bàng cao , to rũ xuống để tiến vào trong sân trường , sân trường rất đặc biệt vì ở giữa sân là 1 cái giếng được trang trí lát gạch hoa xung quanh rất đẹp và có thêm mấy khóm hoa thủy tiên . Trường được xây theo hình chữ U khá rộng rãi , các cửa sổ của các lớp học được trang bị rèm cửa khá đẹp , thật sự mọi thứ dường như là hoàn hảo trước khi tôi đưa mắt đảo 1 lượt các cửa sổ ở khu nhà tách biệt với trường bên phía bên trái , đó là 1 căn phòng mà cửa sổ đã bị đóng chặt kín , bên trong phòng tối om , và 1 góc của cửa sổ đã bị lá cây che khuất , nếu không nhìn kĩ thì có thể sẽ không phát hiện ra . Tôi đứng đó quan sát 1 hồi cho đến khi con gái tôi đập vào người tôi và hỏi : " Bố sao thế ?". Tôi giật mình và nói không có chuyện gì cả , đi thôi con . Chúng tôi đi hết tầng 1 , lên đến tầng 2 mới là phòng của hiệu trưởng , phòng của hiệu trưởng cũng khá bình thường , trong phòng chỉ có 1 bộ bộ bàn ghế làm việc làm bằng gỗ , bên trên có
1 bộ máy tính và 1 lọ hoa đồng tiền nhỏ , ngoài ra có thêm 1 bộ bàn ghế tiếp khách và những bức tranh chứng nhận treo dài trên tường .

Thấy có khách tới , thầy hiệu trưởng đưa mắt nhìn nhanh rồi đẩy ghế đứng dậy ngay , ông ta có dáng người tròn , lùn , mặc áo sơ mi sọc xanh với quần âu màu đen, ở túi áo trước ngực có móc cái bút bi xanh vào, thoạt nhìn thì có vẻ là hơn 50 tuổi rồi. Tôi cảm thấy không khí trong phòng khá nặng nề, u ám cứ như là ngay cả ông hiệu trưởng này tôi cũng thấy kì lạ . Chắc do tôi đa nghi quá , thầy hiệu trưởng cúi người chào nhẹ chúng tôi ,Dương Tuyết nhanh chóng nói "Con chào thầy , thưa thầy con là Dương Tuyết của khối A67 ,nay con cùng bố tới để nhận hồ sơ và nhận lớp ạ !" " Ừ , thầy nhớ rồi , ở tầng 3 nhé , lớp thứ 2" " Dạ vâng !". Thầy đẩy nhẹ gọng kính rồi đưa tay chỉ lối đi cho chúng tôi , Dương Tuyết chào tôi rồi đi lên lớp , còn lại tôi và thầy hiệu trưởng , thực ra tôi cũng định chào thầy ra về vì tôi chẳng còn chuyện gì để nói , khi bước tới cửa , tôi khựng lại , 1 tia suy nghĩ mà dường như tôi đã vô ý quên rồi lóe lên trong đầu tôi . Tôi quay người lại và mở lời lịch sự " Vâng ,chào thầy , chả là nãy tôi có đi từ sân trường vào đây , có dịp quan sát trường 1 lần và vô tình có nhìn thấy 1 căn phòng có cửa sổ đóng chặt trong khi những phòng khác đều mở và trang trí rèm , thì tại sao vậy nhỉ ?" " Vâng , trong hồ sơ của Dương Tuyết có nghi có bố là cựu cảnh sát , thật đúng với danh phận , quả thật anh rất tinh mắt ". Thầy dừng lại lấy 1 hơi rồi nói tiếp:

" Cũng không giấu gì anh , căn phòng đó thực ra bị đồn là có oan hồn ma nữ . Có 1 câu chuyện được truyền miệng nhau rằng , trướcđây có 1 cậu học sinh bị phạt ở lại để lau chùi lớp học đến tận tối đêm mà vẫn chưa được về , cậu ta nói lại rằng , lúc đó , khi đi dưới sân trường bên dưới cái căn phòng đó , cậu ta đã thấy ma , là 1 cô gái bị treo cổ ngay trước cửa sổ đó , cô gái đó bị treo cổ rồi cứ quay tròn chầm chậm ,lại còn có tiếng hát ai oán vang lên . Không lâu sau cậu học sinh đó bị ngã từ tầng 5 xuống và mất mạng . Cứ vào mỗi đêm trăng tròn là lại có tiếng hát ghê rợn đó vang lên , ai ai cũng sợ hãi tột cùng nhất là khi cậu học sinh đó lại chết 1 cách bí ẩn , đáng sợ và đau thương như vậy nên trong cả năm học , trừ các ngày lễ thì cứ những ngày đêm rằm ,học sinh toàn trường sẽ được nghỉ học . Cũng chính vì vậy mà số lượng học sinh đăng kí nhập học trường này ngày càng ít, từ 1 ngôi trường cũng khá có tiếng với khoảng gần 5000 học sinh giờ đây chỉ còn lại khoảng 2000 học sinh". Thầy dừng lại, thở dài 1 cái , khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn rầu và tiếc nuối . Tôi lên tiếng hỏi" Vậy tại sao lại có ma ở căn phòng đó vậy ?" " Trước đây nó là căn phòng của 1 nữ sinh của trường , nhưng không hiểu lí do vì sao mà nữ sinh đó đã tự tử trong ngay căn phòng đó và ngay trong ngôi trường này . Chuyện này xảy ra được khoảng 10 năm trước rồi , lúc đó trường đã phải đóng cửa trong 3 năm , vụ án này có thểnhiều người nghĩ là do nữ sinh đó quá áp lực với việc thi cử học hành nên đã làm vậy , nhưng tôi nghĩ nó không hề đơn giản , vụ án khép lại với nhiều câu hỏi trong lòng tôi mà không thể lí giải nổi, còn chung quy vì sao nữ sinh đó chết thì tòa án chỉ nói là do áp lực thi cử"

". Vậy người nhà nữ sinh đó không lên tiếng sao ?" "Tôi cũng có suy nghĩ như anh , nhưng thật kì lạ là không 1 ai tới nhận xác cả , cứ như nữ sinh này không hề có người thân " . Nghe hiệu trưởng nói vậy , lòng tôi có chút tò mò, trong lòng có ý định tới căn phòng đó xem sao . Sau khi nghe thầy kể xong, lòng tôi bỗng dưng có chút bất an . Vì tôi là cảnh sát nên hơi có máu tò mò trong người , tôi chào thầy rồi định lén rẽ ra chỗ căn phòng đó xem sao . Tôi đang rảo bước nhanh chân về phía cửa thì thầy gọi tôi : " Anh Quang Hữu , tôi nói vậy không có ý dọa nạt hay trêu đùa anh nhưng tôi muốn nhắc nhở anh rằng căn phòng đó không bình thường và nên tránh xa nó ra ". Không hiểu sao khi tôi nghe xong câu nói đó , lòng tôi bỗng lo lắng , bồn chồn . Giọng nói của thầy ấy vang lên đầy sự nghiêm túc , kiên nghị và... đầy ẩn ý bên trong . Tôi từng tiếp xúc với rất nhiều vụ án nhưng sao lần này bỗng dưng thấy lạ . "Vâng , cảm ơn thầy, tôi biết rồi ". Trong nhiều trường hợp , bạn phải lựa chọn nghe theo lí trí hay thực tế . Cứ như là có 1 cái gì đó hay giọng nói của ai đó vang lên trong đầu tôi "Đừng tới đó , đừng...". Không hiểu tôi bị sao nữa nhưng có lẽ , trong thâm tâm tôi vẫn muốn đến đó. Tôi rảo bước trên hành lang của trường , đi qua từng lớp học , lướt qua các sinh viên đang chờ lấy hồ sơ hay đứng thành 1 đám ở hành lang , mọi thứ thật chậm mà lại im ắng .

Truyện convert hay : Giả Ngoan

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện