Bị Nghiêm Nhất Thành chỉ trích, Thiên Tuệ ngồi ngây người mất vài giây, sau đó bỗng nhiên cong môi cười nhạt.
Cảm xúc trong lòng cô ta dù gay gắt nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản, cầm lấy ly nước uống một ngụm tĩnh tâm.
Chẳng mấy chốc bầu không khí trên bàn rơi vào gượng gạo, Hà Chấn Kiệt kẹt giữa hai bên mối quan hệ chẳng hề sốt sắng, ngược lại còn giả ngơ lảng đi.
Qua gần năm mười phút, mọi người tiếp tục tập trung vào việc học.
Hình Sở Nhan không muốn làm ảnh hưởng đến Nghiêm Nhất Thành, vậy nên cũng ném Thiên Tuệ ra khỏi tầm mắt.
Ngồi được thêm một lát, Hình Sở Nhan rời khỏi chỗ để vào nhà vệ sinh, lúc đi ngang quầy chính của quán vô tình bắt gặp Thạch Tuệ đang đợi mua nước.
Lúc chạm mặt nhau, Thạch Tuệ vô thức siết chặt con trai đang bế trên tay, ánh mắt vội chuyển sang chỗ khác vờ như chưa thấy Hình Sở Nhan.
Tuy nhiên, Hình Sở Nhan cố ý nhìn chằm chằm vào Thạch Anh khi đi ngang qua cô ta, điều khiến cô bận tâm chính là đứa nhỏ cô ta bế trên tay.
Anh Khôi càng lớn, đường nét gương mặt cũng càng rõ ràng, có điều Hình Sở Nhan cảm giác đứa nhóc này rất giống ai đó mà không phải Trần Khiêm.
Không chừng Anh Khôi giống ông nội của Hình Sở Nhan, nhưng có lẽ đã gần mười năm cô chưa gặp lại, gương mặt của ông ấy cũng chẳng cách nào nhớ rõ.
Lát sau Hình Sở Nhan quay về bàn, Nghiêm Nhất Thành liếc sơ qua biểu cảm trên gương mặt cô đã tinh ý phát hiện điểm khác thường.
Đợi Hình Sở Nhan ngồi xuống, Nghiêm Nhất Thành hơi nghiêng người về phía cô, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Hình Sở Nhan lắc đầu, dùng tông giọng vừa cho đủ Nghiêm Nhất Thành nghe thấy: "Vừa nãy mình gặp vợ sau Trần Khiêm."
"Cô ta không làm gì cậu chứ?"
Nghe Nghiêm Nhất Thành hỏi, Hình Sở Nhan liền nhếch môi tự đắc: "Cô ta mà dám."
Nghiêm Nhất Thành không hỏi nữa, chỉ giơ tay vuốt đầu Hình Sở Nhan một cái.
Điều gì anh có thể quên, nhưng vết thương cũ trong lòng cô sẽ rỉ máu mỗi khi liên quan đến gia đình cũ kia thì anh luôn nhớ rất rõ.
Cảm nhận được sự quan tâm của Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan khẽ mỉm cười tựa đầu vào vai anh, nhưng còn chưa đến hai giây thì giọng nói bất mãn của Hà Chấn Kiệt đã truyền tới.
"Đau mắt quá!"
Không riêng mỗi Hà Chấn Kiệt, những người còn lại đều đồng loạt bày ra vẻ mặt bất lực cam chịu khi Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan thể hiện tình cảm ngay trước mắt bọn họ.
Hình Sở Nhan giả vờ cười thẹn ngồi thẳng dậy, áy náy nói: "Làm phiền rồi, mọi người cứ tiếp tục.".
||||| Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi |||||
Câu trước vừa dứt, Hình Sở Nhan đã kéo mặt Nghiêm Nhất Thành lại gần hôn lên má anh.
Ngay lập tức, Hà Chấn Kiệt cùng ba người còn lại không hẹn cùng thu dọn bài vở trên bàn.
Từ Hình Sở Nhan đến Nghiêm Nhất Thành đều khó hiểu trước hành động của những người trước mặt.
Cả hai còn chưa cần lên tiếng hỏi, Hà Chấn Kiệt dọn đồ xong liền đại diện phê bình: "Nhìn hai người...!no rồi, cơm không cần ăn, bài không cần học nữa, yêu đương chướng con mắt!"
Hình Sở Nhan dùng gương mặt vô tội nhìn qua Nghiêm Nhất Thành, lời nói có vẻ bình thường nhưng chứa đầy hàm ý châm chọc: "Tính nết ghen ăn tức ở xấu thật anh yêu nhỉ?"
Nghiêm Nhất Thành nhịn cười, gật đầu hùa theo: "Xấu thật."
Tiếng "Rắc" đột nhiên vang lên, hậu quả kèm theo chính là cây bút đã gãy đôi