Trần Khiêm vừa ngã xuống, ông bà nội Trần lẫn Nghiêm Nhất Thành đều vội vàng chạy đến kiểm tra tình hình, riêng Hình Sở Nhan vẫn bình thản ngồi yên tại chỗ dõi mắt theo Thạch Anh ôm con chạy lên lầu.
Những thứ đang diễn ra sớm hơn và nằm ngoài dự đoán của Hình Sở Nhan, nhưng cô không hề cảm thấy kinh ngạc hay bất ngờ, ngược lại còn có chút vui vẻ trong lòng.
Trong lúc Nghiêm Nhất Thành phụ tài xế riêng của nhà đưa Trần Khiêm ra xe đến bệnh viện, Hình Sở Nhan lại ngồi chống cằm nhìn như người dưng qua đường.
Không chỉ thế, khi thấy ông bà nội Trần hốt hoảng lo lắng cho con trai, cô còn cố ý buông thêm lời kích động: “Một cái kết thật là có hậu.”
Nghe được lời nói này của Hình Sở Nhan, ông bà nội Trần ngỡ ngàng xoay đầu nhìn cô.
Tuy nhiên, thái độ của Hình Sở Nhan chẳng chút ái ngại, thậm chí còn cao ngạo tự đắc đánh thẳng vào tim đen của cả hai.
“Con rất nể phục ông bà, hai người đã lớn tuổi như vậy nhưng làm trò hề rất vui.”
“Sở Nhan!” Nghiêm Nhất Thành vội vàng lên tiếng cắt ngang, ngăn không cho cô tiếp tục làm loạn.
Thế nhưng, dù cho ông bà nội Trần bị Hình Sở Nhan làm cho sốc ra mặt, cô vẫn không chịu ngừng mà tiếp tục công kích: “Chẳng phải khi nãy ông nói sẽ không chối bỏ cháu nội sao? Nhưng mười bảy năm qua, ông bà vẫn luôn chối bỏ tôi đấy thôi.
Nếu ông bà xem tôi là cháu ruột, ông bà sẽ dễ dàng để tôi mang họ Hình thay vì họ Trần? Và cả suốt thời gian ông bà định cư ở nước ngoài, cho đến lúc mẹ tôi vào tù, ông bà đã từng một câu hỏi han tôi chưa? Bây giờ mới nhận cháu thì có ý nghĩa gì?”
Ông bà nội Trần đều im thin thít không ai nói lời nào, ngay cả Nghiêm Nhất Thành cũng không đành lòng cản nữa mà cùng tài xế đưa Trần Khiêm ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ để cô tự làm theo ý mình.
Trong phòng khách thoáng chốc chỉ còn lại ba người, trái với trạng thái thản nhiên của Hình Sở Nhan, ông bà nội Trần không còn sức lực lẫn tinh thần mà ngồi sụp xuống ghế.
Vài phút sau, Thạch Anh tay xách nách mang vừa ôm con vừa kéo hành lý xuống nhà chuẩn bị rời khỏi.
Lúc ngang qua phòng khách cô ta chợt nán lại, chắc chắn không còn gì để mất nên cô ta hoàn toàn không xem ông bà nội Trần ra gì, dứt khoát vạch trần sự thật che giấu bấy lâu.
“Sở Nhan, mặc dù mối quan hệ giữa chúng ta không tốt, nhưng tôi không ích kỷ giấu cô mà giả vờ nhân từ như bọn họ.
Ngày xưa Trần Khiêm đã dùng mẹ cô đổi lấy lợi ích công ty nhưng bị bà ấy phát hiện, chính vì cảm thấy có lỗi và sợ bị vạch trần, Trần Khiêm và ông bà nội với vẻ ngoài tốt đẹp