Vừa nghe Hà Chấn Kiệt nói xong, Hình Sở Nhan đang nằm trên giường cũng phải ngồi bật dậy, tuy nhiên cô vẫn tỉnh táo nhìn nhận vấn đề, hoài nghi hỏi: “Lấy bằng chứng đâu để cha mẹ cậu tin?”
Nhắc đến Hà Chấn Kiệt liền bức xúc chửi tục, bực bội đáp: “Cô ta chụp lén tôi với Cẩn Nam ở quán ăn mấy lần khác nhau, với lại...”
Đang nói Hà Chấn Kiệt bỗng hạ thấp giọng im lặng, mãi một hồi lâu sau mới yếu ớt bổ sung: “Tin nhắn của bọn tôi trong điện thoại chưa kịp xóa, mặc dù là châm chọc nhau nhưng xưng hô có hơi...!thân mật.”
Hình Sở Nhan không chút ngạc nhiên “Ồ” một tiếng, làm cho Hà Chấn Kiệt bên kia đầu dây xấu hổ muốn độn thổ.
Trước đây cậu ta thật sự đã từng khó chịu khi bị trêu chọc với Cẩn Nam, nhưng thời gian và cảm xúc là điều cậu ta không thể điều khiển.
Thẹn quá hóa giận, giọng nói của Hà Chấn Kiệt lộ ra vài ý gắt gỏng: “Mau nghĩ cách giúp tôi, đều là cậu hại còn gì!”
Trái với trạng thái nóng vội của Hà Chấn Kiệt, Hình Sở Nhan vẫn vô cùng bình thản, cô từ tốn dò hỏi: “Sao cô ta lại đột nhiên nói với cha mẹ cậu chuyện này?”
“Chuyện cô ta đánh nhau vì thích Nhất Thành đó, giáo viên chủ nhiệm gọi về mời phụ huynh, mẹ tôi cũng biết Nhất Thành có bạn gái rồi nên dạy dỗ cô ta mấy câu.
Nào ngờ cô ta nói bản thân không sai, còn nói là tôi biết cô ta thích Nhất Thành nhưng không giúp đỡ mà còn giúp cậu ấy quen cậu.”
Vừa nói hết câu Hà Chấn Kiệt liền thở ra hậm hực, cậu ta không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi tiếp lời: “Tôi nói Nhất Thành trước giờ chưa từng có tình cảm với cô ta, kết quả cô ta lại nói là do cậu giúp tôi có cơ hội qua lại với chủ quán nơi tôi làm thêm, vậy nên tôi mới giúp cậu với Nhất Thành đến với nhau.
Cô ta còn nói lúc trước cô ta bị đuổi là do tôi rỉ tai với chủ quán, kẹt cái là cha mẹ tôi biết Cẩn Nam.”
Hình Sở Nhan ngồi tựa lưng vào đầu giường lắng nghe, đợi Hà Chấn Kiệt nói xong, cô mới trầm ngâm xác nhận lại: “Tóm lại là bây giờ cha mẹ cậu nghi cậu là người đồng tính, có quan hệ sâu xa với Cẩn Nam?”
“Đúng!” Hà Chấn Kiệt nhấn mạnh giọng.
“Cậu có biết cha mẹ cậu dự tính gì không?”
Bên kia Hà Chấn Kiệt giữ yên lặng vài giây, giọng điệu lúc này có hơi không tự tin: “Nghe cha mẹ tôi bàn sẽ đưa Thiên Tuệ sang nước ngoài cùng cha mẹ cô ta để tách cô ta ra khỏi Nhất Thành, hơn nữa họ cũng muốn đưa tôi sang đó để ngừng gặp gỡ Cẩn Nam.”
Hình Sở Nhan khẽ cười lạnh, ẩn ý hỏi: “Cậu tin tôi không? Nếu có, ngày mai tôi sẽ đến dàn xếp cho cậu.”
Trong điện thoại phát ra những âm thanh bày tỏ cảm xúc nghi ngờ, Hình Sở Nhan hiểu ý tứ nên không chờ câu trả lời mà trực tiếp quyết định: “Thế nhé, giờ tôi đi nói chuyện với Nhất Thành trước, mai gặp.”
Hơn chín giờ tối, Thiên Tuệ từ ngoài trở về, lúc chiều tối sau khi bị cha mẹ Hà Chấn Kiệt la rầy một trận, cô ta mang tâm tình không tốt tìm chỗ bình tĩnh lại.
Chỉ là không ngờ trên đường lúc Thiên Tuệ quay về, phía sau cô ta lại bị đeo bám bởi một đám lưu manh.
Nhận thức được tình hình không ổn, bước chân của Thiên Tuệ càng lúc càng nhanh, ngay khi vừa gần đến con hẻm lớn vào nhà, cô ta lập tức dồn lực bỏ chạy.
Nhưng chỉ trong tíc tắc, từ phía sau hàng loạt bàn tay bịt miệng lẫn túm lấy cánh tay và bả vai Thiên Tuệ kéo giật mạnh.
Cô ta còn chưa kịp định hình phản kháng thì đã bị lôi lên chiếc xe tám chỗ chạy lướt qua.
Sau khi thành công bắt Thiên Tuệ lên xe, đám lưu manh kia cũng buông lỏng tay, cô ta đang ngã trên ghế vội vàng chật vật ngồi dậy, biểu cảm khó che giấu được sự kinh hãi trợn mắt nhìn những tên thanh niên ngồi vây lấy mình.
“Các người là ai?”
Ngồi ở hàng ghế phía sau có ba người, phía trước có hai người, bên cạnh Thiên Tuệ có một người nhuộm tóc vàng hoe, trên môi luôn mang theo một nụ cười bỡn cợt cùng ánh mắt nguy hiểm.
Thiên Tuệ ngồi lùi sát vào thành xe, giữ khoảng cách với người bên cạnh nhiều nhất có thể.
Lướt mắt qua những gương mặt không chút tử tế, Thiên Tuệ nhất thời hít thở không thông, trực tiếp hỏi: “Sở Nhan thuê các người bắt tôi?”
“Sở Nhan?” Tên tóc vàng ngạc nhiên thốt lên, bộ dạng thật sự giống như mới nghe lần đầu: “Sở Nhan là tên bạn gái của Nhất Thành?”
Thiên Tuệ cau chặt hai đầu chân mày nhìn hắn ta, cảm xúc trong cô ta hiện tại vừa lo sợ lại vừa tức giận.
Cô ta tức vì Hình Sở Nhan ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, sau lưng lại giở thủ đoạn đê tiện, còn sợ là cô ta sợ bọn người này sẽ làm bậy.
Đối diện với dáng vẻ e dè của Thiên Tuệ, tên tóc vàng bỗng thở dài một