Ngay khi Hình Sở Nhan vừa dứt lời, bước chân Nghiêm Nhất Thành liền khựng lại.
Anh chậm rãi nghiêng đầu qua gần sát mặt cô, chậm rãi đáp: "Anh không thể tự nói cho em biết quá khứ của anh tệ hại như thế nào, vì miệng của anh chỉ có thể dùng lời đường mật nói yêu em."
Nhận được câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Hình Sở Nhan sững sờ mất mấy giây.
Đến khi tiêu hoá xong câu nói của Nghiêm Nhất Thành, cô bất giác mỉm cười, giữ yên đầu trên vai anh.
Lát sau về đến nhà, vừa đặt chân vào trong Hình Sở Nhan đã cảm nhận được hơi ấm vụt mất thời gian qua, ngay cả bầu không khí hít thở cũng dễ chịu hơn hẳn.
Hình Sở Nhan leo lên gác, nhẹ nhõm nằm sấp lên giường, thoang thoảng ở đầu mũi là mùi hương của Nghiêm Nhất Thành.
Cô bất giác nhoẻn miệng cười mãn nguyện, vùi mặt vào chăn gối.
Được trở về nhà, Hình Sở Nhan hoàn toàn buông lơi cảnh giác, tâm trí không còn phải ở trong trạng thái đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra.
Hình Sở Nhan vừa mới nằm được một lát thì Nghiêm Nhất Thành cũng đã lên nằm bên cạnh, anh nghiêng người chống khuỷu tay nâng nửa thân trên lên, một tay vuốt đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "Em đói không?"
"Em không đói, chỉ thấy mệt." Hình Sở Nhan lên tiếng đáp nhưng vẫn úp mặt vào chăn gối, nửa chừng cô chợt nhớ ra chuyện quan trọng liền xoay mặt qua nhìn Nghiêm Nhất Thành, trầm mặc tiết lộ: "Phải rồi, là Chấn Kiệt với cha mẹ cậu ấy giúp em chạy thoát."
"Ừ, anh biết." Nghiêm Nhất Thành gật gù, từ tốn tiếp lời: "Là cậu ấy nhắn anh quay lại sân bay đón em.
Sau này Chấn Kiệt về, chúng ta sẽ trả ơn cho cậu ấy."
Bỗng nhiên, nghe Nghiêm Nhất Thành nói xong Hình Sở Nhan lại bật cười cay đắng, sự vô hồn hiện lên trong ánh mắt cô.
"Em đúng là tệ, chỉ vì tùy tiện mà làm ảnh hưởng đến bao nhiêu người..."
"Sở Nhan à." Nghiêm Nhất Thành vội vàng mở lời cắt ngang, không những không trách móc mà còn kiên trì vỗ về: "Cứ xem như chưa từng xảy ra, từ giờ trở đi anh sẽ không để chuyện đó lặp lại một lần nào nữa."
Hình Sở Nhan nhìn thẳng vào Nghiêm Nhất Thành không chớp mắt.
Vài giây yên tĩnh trôi qua, cô bất ngờ nhướng người tới gần sát, thu hẹp khoảng cách giữa hai gương mặt.
Nghiêm Nhất Thành khó giấu được nét bối rối, dường như đã ý thức được tình huống sắp diễn ra.
Quả nhiên, Hình Sở Nhan bỗng vòng tay ôm ngang eo Nghiêm Nhất Thành, mập mờ nói nhỏ: "Hay anh phạt em đi, như vậy em mới buông bỏ được chuyện cũ."
Tròng đen của Nghiêm Nhất Thành dần dần di chuyển qua hướng khác, miệng không kìm được mà phàn nàn: "Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì, vừa mới bỏ qua lại muốn tiếp tục gây chuyện."
Nghiêm Nhất Thành vừa nói xong, Hình Sở Nhan lập tức dịch người trở về vị trí ban đầu, tiếp tục vùi mặt xuống chăn gối.
Cảm nhận được hành động của cô, anh liền nghía mắt nhìn lại, sau cùng chỉ có thể thở