Bên dưới khán đài mọi người được một tràng cười sảng khoái.
Thẩm Điềm vô thức vịn lấy tay áo của Trịnh Tú Vân.
"Mẹ!"
Tình huống như thế này!
Trịnh Tú Vân chỉ xoa nhẹ tay của cô con gái mình.
MC cũng cười hí hửng, chuyển mic sang trước mặt Chu Thận Chi, hỏi: "Tân lang nghĩ như thế nào?"
Chu Thận Chi khẽ nhếch môi.
Nhìn mẹ con của Thẩm Điềm.
"Nhạc mẫu nói chí phải, con sẽ nỗ lực nuôi sống bản thân và Điềm Điềm ạ."
"Wow..." Bên dưới khán đài nháo nhào thốt lên, MC cười nói: "Mẹ vợ cậu nghe được những lời này chắc cũng sẽ cảm thấy vui lắm đây."
Vành tai Thẩm Điềm lại nóng ran ửng đỏ.
Trịnh Tú Vân cầm chiếc mic, nói: "Vậy thì con cố lên."
MC lại bật cười.
Sau đó chiếc mic được chuyển đến cho Vu Mi ở bên cạnh với nụ cười vô cùng dịu dàng. Hôm nay Vu Mi cũng mặc một chiếc kỳ bào, chiếc váy này là được đặt may cùng với Trịnh Tú Vân. Mấy ngày gần đây, quan hệ giữa Vu Mi và Trịnh Tú Vân càng ngày càng tốt, chuyện này không liên quan đến bọn trẻ, chỉ đơn giản vì hai người vừa gặp như đã quen mà thôi. Bà ấy mỉm cười dịu dàng, nói: "Có một hôm con trai tôi nói với tôi rằng, người con gái mà con xem mắt là bạn học lớp 12 với con."
"Anh ta bảo rằng cửu biệt trùng phùng, kí ức đột nhiên trở nên rõ ràng hơn cả. Anh ta nhớ nhà cô gái ấy có một siêu thị rất lớn, cô gái ấy thích ăn kẹo cao su cầu vồng và rất thích cười."
"Thế nên, anh ta cảm thấy cô gái thích cười đều khiến cho người khác yêu mến."
"Anh ta nói rằng anh ta muốn kết hôn, mà người anh ta muốn kết hôn là cô gái tên Thẩm Điềm này đây!"
"Mẹ chúc phúc cho hai con, các con của mẹ."
Thẩm Điềm thoắt nhìn sang Chu Thận Chi.
Anh khẽ nhướng mày, giơ tay lên vào xoa nhẹ vào gáy của cô.
Thì ra.
Anh ấy nhớ được rất nhiều thứ.
Ngày tháng vẫn còn dài.
Người mà bạn thích nhớ được từng chút một về bạn.
Đó cũng là một kiểu yêu thích.
Khoé mắt cô ửng đỏ.
Thu tầm nhìn về bên dưới khán đài.
Mọi người bên dưới đều rất yên lặng, bàn của nhóm bạn thân cách sân khấu gần nhất. Những lời Vu Mi nói vô cùng cảm động khiến cho kí ức quãng thời gian cấp ba của bọn họ quay về.
Chợt giật mình bừng tỉnh.
Thì ra.
Bọn họ đã lớn hết rồi.
Thanh xuân niên thiếu ngày ấy.
Là một đi chẳng thể nào trở lại.
Nếu có thể được gả cho người con trai trong lòng mình.
Nếu có thể cưới được người con gái trong lòng mình.
Thì là chuyện may mắn biết bao.
Đôi mắt Hoàng Đan Ni cũng ngấn lệ, Tào Lộ nhìn qua cậu ta, gương mặt tỏ rõ sự chán ghét. Mà Trần Ấp đang chơi lửa ở cách đó không xa chính là người mà Hoàng Đan Ni thích.
Nhưng sắc mặt của Trần Ấp lạnh lùng.
Lại rất giống như đang nhớ về một ai đấy.
Còn nét mặt của Tần Mạch thì trắng bệch.
Chiếc váy màu đỏ vốn sẽ tôn lên khí sắc của người mặc. Nhưng nét mặt Tần Mạch nhợt nhạt, chiếc váy ngược lại như đang nhấn chìm chủ nhân của nó. Cậu ta nhìn vào bàn tay kia của Chu Thận Chi đang nhẹ xoa lên sau gáy Thẩm Điềm.
Anh ấy có lẽ không yêu cô.
Nhưng lại đủ dịu dàng với cô.
Tất cả đều vì cậu ta quá đỗi giả vờ giả vịt.
Nếu cậu ta không như thế thì cũng chẳng đến lượt Thẩm Điềm.
"Mẹ Chu nói hay quá đi thôi." MC trông thấy cảm xúc của mọi người cũng từ từ trầm xuống, anh ấy nói: "Cảm ơn hai người mẹ của chúng ta, một người theo trường phái vui tính, một người thì theo trường phái dịu dàng nhỉ."
Mọi người bên dưới sân khấu lại bật cười.
MC nói với Trịnh Tú Vân và Vu Mi: "Hai mẹ có thể trở về vị trí của mình rồi ạ, tiếp theo chúng ta sẽ được chứng kiến màn trao nhẫn của tân lang và tân nương."
Bên dưới khán đài đều hò reo.
Không khí này thì không còn gì để nghi ngờ nữa.
Trịnh Tú Vân vỗ nhẹ vào tay Thẩm Điềm rồi xoay người đi xuống.
Sau khi Thẩm Điềm tiễn mẹ xuống dưới, Tào Lộ và Trần Vận Lương cũng bước lên sân khấu. Tào Lộ đụng nhẹ vào người Thẩm Điềm, Chu Thận Chi đang ở đối diện, Trần Vận Lương cầm trên tay hộp nhẫn cưới gấm không biết nói gì vào tai của anh.
Chu Thận Chi nghiêng đầu lắng nghe, đáy mắt thấp thoáng nụ cười.
MC nói: "Tân lang có thể trao nhẫn cho tân nương rồi, có rất nhiều cách để trao không biết tân lang chuẩn bị chọn cách nào nhỉ?"
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày.
Anh cúi đầu lấy chiếc nhẫn kim cương ra, sau đó tiến gần Thẩm Điềm một bước.
Chiếc khăn voan trên đầu Thẩm Điềm vẫn còn, cô nhìn anh ấy xuyên qua chiếc khăn, nhịp tim đập nhanh liên hồi.
Ngón tay Chu Thận Chi khẽ vén chiếc khăn voan của cô lên.
Anh gọi: "Điềm Điềm."
Nhịp tim Thẩm Điềm càng đập nhanh hơn, cô ừ đáp.
Anh mỉm cười, buông chiếc khăn voan xuống rồi sau đó quỳ một chân xuống. Thận Chi cầm lên tay trái đang cầm hoa của cô. Vì sắp kết hôn, nên cô đã sơn lên ngón tay một màu hồng tươi tắn, khiến cho tay cô trông trắng hơn, tinh tế và có sức sống hơn.
Chu Thận Chi nhẹ đưa chiếc nhẫn nương theo ngón tay mà đeo vào cho cô.
Chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu.
Cứ vậy được đeo vào ngón áp út của cô.
Nét đẹp của bàn tay cô gái ấy cũng được hiện lên rõ nét.
Anh đặt tay cô xuống.
Rồi đứng dậy.
Bên dưới sân khấu ồ lên một tiếng.
MC cười tiếp lời: "Đến lượt tân nương rồi."
Thẩm Điềm bước lên một bước, cô đưa hoa cho Tào Lộ, Tào Lộ nhanh chóng đón lấy. Thẩm Điềm lấy ra chiếc nhẫn tròn trơn ở bên trên, trong sự mơ hồ của chiếc khăn voan cô nắm lấy tay của Chu Thận Chi.
Ngón tay của anh thon dài, đốt ngón tay rõ ràng.
Mấy hôm nay vì đủ loại nguyên nhân mà anh phải chủ động nắm tay cô.
Căn bản là cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh cũng như bàn tay của anh.
Nhưng hôm nay.
Cô cúi đầu một bên đeo nhẫn cho anh.
Một bên chăm chú nhìn.
Tay của con trai cũng có thể đẹp như thế này sao.
Sau khi đeo xong.
Thẩm Điềm ngẩng đầu, bên ngoài chiếc khăn voan.
Chu Thận Chi đang khẽ nhếch môi cười, anh cũng đang nhìn cô.
Gương mặt Thẩm Điềm tức khắc ửng đỏ.
"Chiếc nhẫn có vừa không?"
Chu Thận Chi mỉm cười, anh đưa ngón tay xoay nhẹ chiếc nhẫn trơn ấy.
"Rất vừa."
Thẩm Điềm nghiêm túc gật đầu.
"Vậy thì tốt."
"Hôn một cái! Hôn một cái nào!" Âm thanh kỳ bí đó lại một lần nữa vang lên dưới khán đài, Thẩm Điềm không dám tin mà nhìn xuống sân khấu. Đám người Giang Sơn còn trực tiếp đứng lên gõ chén cơ.
Tào Lộ bật cười đứng một bên thúc giục.
"Hôn một cái! Hôn một cái!"
Mà ngay lúc này, cửa lớn của tiệc hỷ ầm một cái bị đẩy ra, âm thanh tuy không lớn nhưng đối với người ở trong phòng đó mà nói cũng được xem là một động tĩnh.
Thế là không ít người nhìn qua.
Thẩm Điềm cũng đưa mắt nhìn ra đó.
Bên ngoài chiếc khăn voan lờ mờ.
Có một cô gái đang đứng ở đó, trên mặt đeo một chiếc kính râm. Cô ta mặc một chiếc váy dây màu trắng, một đôi giày cao gót rất cao, cô ta đứng ở đấy vô cùng nổi bật giữa đám đông, hào quang rực rỡ.
Thẩm Điềm nhận ra người đó.
Đó là Quan Châu Vân.
Cô bất giác quay phắt người nhìn sang Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi ti hí mắt.
Anh ngoảnh đầu, vừa hay là nhìn thẳng vào mắt Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm chưa kịp phản ứng, cô ấp úng.
Chu Thận Chi nắm lấy tay của cô giơ lên, anh khẽ cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của cô.
"A..."
Không hiểu tại sao, trong tình huống này, chiếc hôn như vậy còn khiến người khác thích thú hơn là chiếc hôn lên trán ban đầu. Vậy nên Tào Lộ hét lên thật lớn, MC bật cười nói: "Mọi người chụp hình đi, mau chụp hình đi."
Thế là.
Tách tách tách tiếng chụp ảnh vang lên.
Ở đầu bên kia Quan Châu Vân đang từng bước đi qua thảm đỏ, ngay giây phút Chu Thận Chi cúi đầu đặt nụ hôn lên mu bàn tay của Thẩm Điềm, bước chân của cô ta chợt ngưng lại, chốc sau lại tiếp tục bước đi.
Cô tháo chiếc kính râm ra.
Quan Châu Vân ngồi xuống ở cạnh bàn của đám người Trần Ấp.
Không ít người đã nhìn thấy cô ta.
Và tất nhiên là sẽ nhận ra cô.
Nhận ra cô vì người ta từng cho rằng, người có khả năng trở thành người yêu của Chu Thận Chi nhất là cô.
Còn có một số người nhận ra cô là người mẫu cho một công ty nào đó.
"Người đó là Quan Châu Vân sao?"
"Đại minh tinh à."
"Đại minh tinh cũng không theo đuổi được Chu Thận Chi đấy."
"Cô ta và Tần Mạch thời đại học rất là nổi luôn. Nghe nó cô ta còn chạy đến học môn chuyên ngành của Chu Thận Chi cơ, kết quả là bị thầy Liêu Ngạn bắt được. Cô ta hình như cũng đuổi được rất nhiều cô gái muốn theo đuổi Chu Thận Chi đấy."
"Vậy cũng được nữa hả?"
Khi xuống sân khấu thay quần áo để đi mời rượu.
Thẩm Điềm sờ vào nơi mu bàn tay đang nóng ran, sau đó trong đầu hiện ra dáng vẻ rực rỡ ấy của Quan Châu Vân, thợ trang điểm ở bên ngoài cửa hỏi đến: "Điềm Điềm, em thay quần áo xong chưa?"
Thẩm Điềm chợt bừng tỉnh, "Sắp xong rồi ạ."
Cô vội vã thay quần áo, quần áo mặc để đi mời rượu là một chiếc váy đuôi cá với phần đuôi xoè chạm đất, rất khó mặc, Thẩm Điềm đưa tay kéo nhưng với không đến phần dây kéo của nó. Cô nâng chiếc váy lên đi ra ngoài.
Kết quả thợ trang điểm không có ở đó, cũng không biết là đã chạy đi đâu mất.
Thẩm Điềm cảm giác chiếc váy đang từ từ trượt xuống, cô chạy đi tìm thợ trang điểm, cô đưa tay kéo cửa ra thì vừa hay Chu Thận Chi cũng đang tính đẩy cửa bước vào. Thẩm Điềm ngẩng đầu, ngơ ngác sững người vài giây.
Dây của chiếc váy cũng rơi xuống.
Trước mặt là một làn da trắng nõn, hồng hào đập vào mắt.
Chu Thận Chi ngây người một lúc, sau đó lập tức nhìn sang hướng khác, yết hầu chuyển động.
"Đóng cửa."
Thẩm Điềm giờ đây mới kịp phản ứng, nhanh chóng đóng cửa vào.
Tim cô đập nhanh hơn.
Vừa sầu lại vừa ngượng.
Cô nâng chiếc váy lên, muốn nói gì đó.
Giọng nói anh trầm thấp đã vang lên ở bên ngoài, "Em tìm thợ trang điểm sao?"
Thẩm Điềm gật đầu: "Vâng."
Giọng nói của cô khẽ run.
Bởi vì cô đã phát hiện dây áo của mình bị rơi xuống, cổ áo cũng vì thế mà rơi ra.
Khi nãy không biết là rơi đến đâu nữa, chiếc váy này đúng là chẳng đáng tin chút nào.
Chu Thận Chi nói: "Em ở trong đấy đừng ra ngoài, anh đi tìm cô ấy. Đóng cửa kỹ vào, chốt lại. Hoặc là tìm một chiếc áo khoác mặc vào."
Thẩm Điềm lập tức đáp lời.
"Được!"
Tiếng bước chân bên ngoài cửa đã đi xa.
Cô quay người đi lật tìm chiếc áo khoác và rồi tìm được chiếc áo khoác mỏng của Tào Lộ. Thẩm Điềm kéo chiếc dây áo lên, sau đó mặc chiếc áo khoác vào, ngồi lên sofa một nơi khá an toàn để đợi.
Chẳng bao lâu.
Thợ trang điểm Tô Tô cũng đẩy cửa vào.
Thẩm Điềm thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức đứng dậy: "Nhanh, cột dây vào giúp em."
Tô Tô nói: "Xin lỗi, bụng của chị không được khoẻ."
"Không sao không sao, có điều chiếc váy này có hơi hở quá."
Sau lưng toàn là dây màu đỏ đan vào nhau, dùng để siết eo lại, bắt buộc phải có một người kéo giúp thì mới được. Tô Tô đi ra sau lưng của cô, kéo sợi dây màu đỏ vào: "Sao lúc nãy không bảo chồng em kéo giúp?"
Thẩm Điềm ngẩn người, cười gượng: "Anh ấy không biết."
Tô Tô nói: "Sao lại thế được? Cậu ta toàn năng như vậy cơ mà, chắc lúc nãy tụi em hoảng quá chứ gì."
Thẩm Điềm vừa nghe thấy bèn mỉm cười: "Dạ, đúng."
Đợi đến khi cột xong dây.
Lưng của cô cũng được thẳng hơn.
Tô Tô giúp Thẩm Điềm dặm lại lớp trang điểm, chỉnh sửa lại đầu tóc. Không còn chiếc khăn voan nữa, tầm nhìn của Thẩm Điềm cũng rõ ràng hơn. Tô Tô nhìn vào đồng hồ, nói: "Có thể đi ra rồi đấy."
Thẩm Điềm đáp lời.
Rồi cô nâng chiếc váy lên, kéo cửa ra.
Bèn nhìn thấy Chu Thận Chi và Trần Vận Lương đang đợi ở bên phía cửa sổ. Anh ngước mắt lên vừa hay nhìn thấy cô. Thẩm Điềm bỗng chốc nhớ lại cảnh tượng gượng gạo lúc nãy chợt có chút mất tự nhiên.
Chiếc váy này khiến cho cô trở nên rất mảnh mai, màu đỏ cũng rất tôn lên nét đẹp của cô.
Trần Vận Lương ho một tiếng, "Thẩm Điềm Điềm hôm nay đẹp quá đi."
Chu Thận Chi ừ đáp.
Sau đó, anh đi về phía Thẩm Điềm, "Đi thôi."
Thẩm Điềm đưa mắt lên nhìn anh, tiếp đó là đưa mắt nhìn qua xung quanh, "Tào Lộ."
"Đi chuẩn bị rượu rồi."
Anh đi đến bên cạnh cô.
Thẩm Điềm cố thẳng lưng, tay nâng chiếc váy dài.
Trần Vận Lương hí hửng cười, đi đến bên cạnh Chu Thận Chi.
Ba người bước ra khỏi cửa. Bên trong đại sảnh bây giờ đang rất náo nhiệt, có người đã bắt đầu uống rồi, âm thanh truyền đi khắp cả căn phòng. Phục vụ đi xuyên qua đoàn khách mời, còn có người mang cả con nít đến, mấy đứa nhóc chạy nhảy khắp nơi.Tào Lộ bê rượu chạy đến, ngay lúc đó cũng có một phục vụ đang bưng canh nóng đi về hướng này.
Người rất đông.
Thẩm Điềm chỉ nhìn thấy mỗi Tào Lộ.
Sợ cậu ấy bị người khác va vào, vậy nên không chú ý đến phục vụ.
Khi thấy phục vụ sắp va phải Thẩm Điềm, Chu Thận Chi đưa tay giữ eo của Thẩm Điềm lại rồi kéo về sau, anh lên tiếng: "Nhìn đường chứ."
Thẩm Điềm giờ mới kịp phản ứng, mới biết sự tồn tại của phục vụ.
Cũng coi như thoát được một kiếp.
Nên cô cũng cẩn thận hơn.
Tào Lộ chen người đi qua, nói: "Rượu đến rồi đây, Chu đại ca, hai ly này là của cậu với Trần Vận Lương. Còn hai ly còn lại là của tớ và Điềm Điềm."
Chu Thận Chi giơ tay lên, ngón tay thon dài cầm ly rượu trước mặt lên khẽ lắc.
Bật cười một tiếng.
"Chân thành vậy sao?"
Tào Lộ hí hửng cười, "Các cậu uống cái gì người ta đều nhìn thấy đó, không thể nào uống giả được."
Chu Thận Chi cầm lấy ly của Thẩm Điềm lên và lắc nhẹ.
Là Vương Lão Cát*
(*Một nhãn hiệu trà thảo dược phổ biến ở Trung Quốc)
Anh khẽ nhướng mày, ngoảnh đầu đưa sang cho Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm ghé sát rồi ngửi thử.
Cô cười ngại.
Như thể hiểu được lòng nhau.
Chu Thận Chi nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cô, khẽ mỉm cười.
Tào Lộ gọi Giang Sơn đến để bưng rượu, năm người cứ như thế mà chầm chậm xuất phát đi mời rượu. Mấy ông chú quả nhiên rất thông minh, trước khi uống đều phải ngửi thử rượu trên tay của Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi ung dung lắc nhẹ ly rượu trên tay.
"Chú ơi dù thế nào
đi nữa, con cũng đâu thể lấy đồ giả ra để kính mọi người được đúng không."
Mấy ông chú ngồi ở đấy cười nói: "Cuộc đời khó lắm mới có được dịp kết hôn, uống rượu giả thì có ý nghĩa gì nữa. Tất nhiên là phải uống đồ thật rồi, tân lang tân nương đêm không uống rượu thì tân nương không có cơ hội rồi."
"Trời mé."
Những người khác đều bật cười rôm rả.
"Vậy cũng đâu thể uống đến say mèm được!"
Thẩm Điềm và Tào Lộ đứng ở bên cạnh, bị các chú chọc đến mức đỏ hết cả mặt.
Các chú ấy tuy muốn Chu Thận Chi uống nhưng đối với tân nương thẹn thùng thế này thì các chú cũng tha cho.
Thẩm Điềm cũng lễ phép uống một ngụm Vương Lão Cát.
Chu Thận Chi ngẩng đầu lên, chiếc cổ dài khi đưa rượu vào yết hầu cũng chuyển động theo.
Anh khẽ cười đặt ly rượu xuống.
Lắc nhẹ.
Biểu thị mình đã uống cạn rồi.
Các chú ấy mới chịu tha cho anh đi.
Bọn họ tiếp tục di chuyển sang bàn tiếp theo. Chu Thận Chi thân là "con nhà người ta" thật thụ thì rất được bạn bè cũng như họ hàng rất mực yêu mến.
Chỉ vừa đi qua thôi cũng đã cảm nhận được sự yêu thương, tán thưởng mà họ dành cho anh.
Sau đó thì sẽ đến lượt Thẩm Điềm.
Cười hỏi Thẩm Điềm làm nghề gì.
Nhất là các dì, các dì tỏ vẻ rất hứng thú về chuyện đó.
Thẩm Điềm khẽ cười, cô đáp mình làm việc ở một công ty xuất bản.
Vừa nghe đến công ty xuất bản, các dì đều lộ rõ sự yêu thích, "Một cô gái giỏi giang nha."
Tào Lộ ở bên cạnh tiếp lời, "Điềm Điềm nhà chúng con là nhà thiết kế đồ hoạ, là học trò cưng của giáo sư Thịnh Nguyên đấy ạ."
Các dì nghe đến cái tên Thịnh Nguyên, có người thì hình như đã nghe qua ở đâu, có người thì cảm thấy vô cùng ấn tượng.
Chu Thận Chi đưa ly cho Trần Vận Lương rót rượu, giọng nói nhẹ nhàng: "Giáo sư của Mỹ viện Lê Thành, sân khấu gala lễ hội mùa xuân năm ngoái là do thầy ấy thiết kế ạ."
Lần này thì các dì hiểu ra rồi.
Bèn ồ lên ngạc nhiên.
"Thì ra con là học trò của thầy Thịnh sao!"
Thẩm Điềm gật đầu cười, ánh mắt long lanh.
Các dì lập tức nói: "Đúng là con gái đẹp từ trong trứng nước nhỉ, trông xinh quá thôi."
Đôi mắt Thẩm Điềm cong cong: "Các dì quá khen rồi ạ."
Giọng nói của cô mềm mại, ngọt ngào.
Các dì nghe đều rất thích.
Thẩm Điềm trước giờ đều rất có duyên với trưởng bối. Mọi người kéo cô lại trò chuyện một lúc, có dì còn nói nhỏ vào tai cô, canh chồng con cho kỹ vào đừng uống nhiều quá.
Thẩm Điềm gật đầu.
Sau đó cuối cùng cô cũng được thả đi, tiếp tục đi đến bàn tiếp theo.
Tào Lộ chậc lưỡi vài tiếng.
"Đúng là chỉ có Chu đại ca rành nhất. Vừa nói ra một cái là mọi người đều biết đến thầy Thịnh Nguyên. Lúc nãy tớ nói, mấy dì còn ngơ ngác, ngượng quá chừng."
Trần Vận Lương nhìn cậu ấy, "Có mấy câu cũng không biết nói."
"Đi chỗ khác chơi." Tào Lộ đá vào Trần Vận Lương một cái.
Tiếp đến là hai bàn của bạn học thời cấp ba, bọn họ vừa đến gần là mọi người đều hét lên. Đám con trai là hét to nhất, bọn họ giơ ly rượu lên, "Đây đây đây, vô đây!"
Thẩm Điềm nhìn sơ qua thì thấy thấy Quan Châu Vân ngồi ở gần Giang Cạnh Dã. Giang Cạnh Dã thì đang ôm lấy eo của cô gái bên cạnh cậu ta - Hổ Hạnh, cậu ta cười rồi giơ ly sang.
Sắc mặt của Quan Châu Vân không được tính là nhợt nhạt. Cô chỉ ngồi yên ở đấy dùng đôi mắt vừa to vừa đẹp nhìn chăm chăm vào Chu Thận Chi, Thẩm Điềm bị ép đến phía trước của Chu Thận Chi.
Cô bèn ngoảnh đầu về sau muốn tìm Chu Thận Chi.
Nhưng trán cô chợt đụng vào chiếc cằm của Chu Thận Chi, anh cụp mi nhìn vào mắt cô.
Bốn mắt nhìn vào nhau.
Thẩm Điềm bị các bạn ép đến.
Chu Thận Chi đưa tay giữ lấy eo của cô kéo về sau một bước, sau đó thì anh bị Trần Vận Lương lôi đi kính rượu. Thẩm Điềm và Tào Lộ bị kéo về sau, hai người cầm ly rượu lên, Thẩm Điềm xuyên qua dòng người thì nhìn thấy ly rượu của Quan Châu Vân muốn đến cụng cùng Chu Thận Chi nhưng Chu Thận Chi không hề chạm vào ly của cô ta.
Anh đang bị Giang Sơn khoác vào vai.
Giang Sơn không biết đã nói gì mà khiến anh bật cười.
Có bạn hỏi thăm.
"Thẩm Điềm đâu."
"Thẩm Điềm đâu rồi, đừng có trốn nữa."
Thẩm Điềm lập tức giơ ly rượu lên, "Đây nè."
Giọng nói của cô ngọt ngào mềm mại, cô giống hệt như muốn xông ra khỏi dòng người chen chúc đó vậy. Chu Thận Chi quay đầu nhìn, khẽ mỉm cười thành tiếng, anh đưa tay ra ôm lấy eo của cô, đẩy cô ra về phía trước, đưa đến bên cạnh mình.
Thẩm Điềm cuối cùng cũng chạm được đến ly của bọn họ.
Giang Sơn cúi đầu qua ngửi thử ly rượu của Thẩm Điềm, bèn bị Chu Thận Chi bất ngờ đẩy ra, Giang Sơn thốt lên, "Thẩm Điềm, của cậu là rượu đó hả?"
Thẩm Điềm có chút chột dạ.
Chu Thận Chi nhướng mày.
"Sao lại không phải?"
Giang Sơn chỉ tay vào Chu Thận Chi.
Bĩu môi.
"Cậu hay lắm."
Cả đám đều bật cười lên rôm rả.
Nhưng trong những tiếng cười ấy, gương mặt Tần Mạch trắng bệt, cầm ly rượu trên tay chẳng thấy động đậy.
Năm người bọn họ lại đi đến bàn tiếp theo, đi đến kính rượu ba mẹ và họ hàng thân thích. Sau đó thì là đồng nghiệp cùng thầy cô. Thầy Liêu Ngạn của Chu Thận Chi và thầy Thịnh Nguyên của Thẩm Điềm ngồi chung với nhau.
Hai ông lão liên tục uy hiếp đối phương.
"Bảo học trò của ông đối tốt với học trò của tôi chút đi."
Liêu Ngạn: "Con người của học trò tôi tốt lắm đấy."
"Ừ đúng rồi, cả đời mang tiếng vận đào hoa ấy hả!"
"Này... cũng không phải vậy đâu!"
Liêu Ngạn vỗ vào vai Chu Thận Chi, "Uống ít thôi."
Chu Thận Chi mỉm cười.
"Không sao đâu ạ."
Liêu Ngạn vỗ nhẹ vào anh rồi nhìn sang Thẩm Điềm, nói: "Hai đứa phải thật tốt đấy."
Sau đó ông uống cạn ly rượu trong tay.
Thịnh Nguyên nhìn Chu Thận Chi, "Uống đi."
Chu Thận Chi cũng một hơi cạn hết, anh khẽ mỉm cười.
Rất lễ phép.
Vệ Vũ nhìn thấy Thẩm Điềm.
"Trang bìa của ta là con làm có đúng không?"
Thẩm Điềm kính cẩn đưa ly sang, "Dạ vâng."
"Đẹp lắm, rất có phong thái của thầy con."
Thẩm Điềm nhẹ cười.
Cô uống một ngụm rượu.
Đi kính trưởng bối, cô cũng đổi thành rượu thật.
Nhưng cay thật đấy.
May cho cô ở sau là bàn của đồng nghiệp. Chủ biên Trần nhìn thấy bọn họ đi đến, bèn giơ điện thoại lên chụp, chị ấy cười rất tươi. Chủ biên Trần và tổng biên tập mỉm cười nâng ly với nhau, tổng biên tập chạm nhẹ vào mũi của Thẩm Điềm, "Em được lắm, em quá hay luôn đó. Nếu như để chị gặp được người như vậy, mười tám tuổi cũng có thể sinh con cho cậu ta rồi."
Tai Thẩm Điềm đỏ ửng, "Tổng biên tập đừng cười em nữa."
Tổng biên tập lại bật cười khoái chí rồi lại nhéo mũi của cô, "Giỏi quá, Tiểu Điềm Điềm của chúng ta giỏi quá."
Cô quay người nâng ly rượu cùng Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi cười khẽ.
Cách một khoảng không chạm ly.
Sau khi mời rượu thầy cô và đồng nghiệp xong thì bọn họ đi đến bàn tiếp theo.
Ngày cưới.
Còn bao gồm cả biểu diễn ca hát cùng với các tiết mục trò chơi.
Cả phòng ngoài việc mời rượu thì nhưng lúc khác cũng không để tiết tấu bị trầm xuống, mọi thứ rất náo nhiệt, không khí vô cùng vui vẻ. Đến cuối cùng, Thẩm Điềm ném bó hoa trên tay về sau lưng.
Cô gái tên Hổ Hạnh ngồi bên cạnh Giang Cạnh Dã bắt được bó hoa.
Tào Lộ bất ngờ thốt lên.
Rồi quay người chúc phúc cho cô ấy.
Cô gái đem bó hoa ném xuống dưới, Giang Cạnh Dã bắt lấy.
- -----
Sau khi đã tiễn khách về hết.
Nhà hàng cũng trở nên yên tĩnh.
Buổi tối tầm khoảng bảy giờ.
Thẩm Điềm và Chu Thận Chi về Lam Nguyệt Nhã Các. Lớp trang điểm Thẩm Điềm đã mang cả ngày vô cùng khó chịu, cô đi vào nhà vệ sinh tẩy đi lớp trang điểm trước, chiếc điện thoại đặt trên bồn rửa tay liên tục kêu lên.
Có rất nhiều người kết bạn wechat với cô.
Có một số là em gái của Chu Thận Chi, cũng có cả một vài người lớn trong nhà.
Trong đó có một người.
Zy.
Nhìn vào ảnh đại diện.
Thẩm Điềm ngân ngác một lúc.
Quan Châu Vân.
Cô do dự hồi lâu, bèn chấp nhận thông qua lời kết bạn của đối phương. Sau đó cầm lấy khăn lau đi nước trên mặt, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa bước ra thì trông thấy người con trai đang ngồi trên sofa.
Cà vạt của Chu Thận Chi đã cởi ra, tay đang xoa trán tay đang đặt trên thành của ghế. Anh cúi đầu dáng vẻ uể oải nhấn điện thoại.
Trong phòng toả ra mùi rượu nhè nhẹ.
Áo khoác ngoài anh cũng cởi ra rồi, cổ áo khẽ mở ra.
Tư thế tản mạn.
Nhưng cổ và tai đều ửng đỏ.
Tim Thẩm Điềm đập nhanh một lúc.
Bước lên trước, cô hỏi: "Anh say rồi phải không?"
Anh bấm tắt màn hình điện thoại.
Xoa vào thái dương, tựa lưng ra sau, ừ đáp lời.
Thẩm Điềm đưa tay chạm vào cà vạt trên người anh, cô cẩn thận không để mình chạm vào anh, cô chỉ nói: "Cà vạt đưa em đem xuống, áo khoác cũng cởi ra đi. Anh cứ nằm nghỉ trên sofa một lúc, để em đi hỏi mẹ xem có thể làm cái gì để giải rượu..."
Cô còn chưa dứt lời.
Bàn tay thon dài của người con trai ấy nắm chặt lấy cô.
Thẩm Điềm ngơ ngác.
Chu Thận Chi vẫn dựa về sau, cứ như vậy nắm lấy tay cô, anh đưa mắt lên nhìn cô rồi cười nói: "Không sao đâu, em cứ ngủ trước đi."
Bên ngoài phòng khách ánh đèn có chút ảm đạm.
Trong đôi mắt đào hoa của anh ngoài nét cười ra thì là nét ngà ngà say.
Có vài chút thờ ơ.
Tim của Thẩm Điềm cứ đập nhanh không ngừng.
Anh vẫn nắm lấy tay cô.
- -----
[Tác giả có điều muốn nói]
Bán Tiệt Bạch Thái: Điềm bảo bối, bé phải bình tĩnh, thật bình tĩnh nha!