Ngón tay thon dài với đốt ngón hiện rõ siết chặt quyển sách ôn luyện. anh trầm tư mất một lúc, đưa tay lật đến mấy trang cuối của cuốn sách, cũng có tên của anh.
Trong đó có một trang, cô còn viết thêm một câu rằng.
Chu Thận Chi.
Lá phong đỏ của mùa thu, cậu đã nhìn thấy nó chưa? Đẹp lắm.
Khi cô viết câu này ra thì cô đang làm gì nhỉ, cô đang ngắm lá phong đỏ ngoài khung cửa sổ sao.
Nhớ lại những ánh mắt lén lút nhìn về phía anh của quãng thời gian cấp ba kia, cô có phải là một trong số đó chăng? Chu Thận Chi nghĩ đến đây thôi tim anh vừa nóng lại vừa cảm thấy nuối tiếc, không ngờ anh chẳng phát hiện ra điều gì cả.
Anh đưa mắt nhìn xuống ngăn kéo tủ đã rơi ổ khoá kia.
Lúc này, anh chẳng còn chút do dự nào nữa mà kéo mở nó ra.
Mùi nấm mốc từ trong tủ bay ra, trong đó có để một cuốn nhật ký màu đậm, bên trên cuốn nhật ký có quấn một sợi dây chun màu đen và một cây bút dạ. Cuốn nhật ký yên vị nằm ở trong tủ, tĩnh lặng bảo vệ bí mật ở bên trong, dù thời gian có trôi qua thì nó vẫn được cất giữ ở đó chẳng thay đổi.
Chu Thận Chi vươn tay lấy cuốn nhật ký ra.
Đem cây bút dạ đặt xuống bàn và gỡ sợi dây chun khỏi cuốn nhật ký.
"Nơi chứa tâm sự của Thẩm Điềm"
Trang đầu là tên của cuốn nhật ký, chỉ vỏn vẹn bảy chữ này. Anh tiếp tục mở lật sang trang.
Ngày 21 tháng 8 năm 2013, còn mấy hôm nữa là khai giảng mất rồi nên tớ và Lượng Lượng đến trường đi tìm cảm hứng, định sẽ vẽ lại một góc xinh đẹp nào đó ở trong trường. Kết quả khi tớ đi đến sân bóng rổ thì nhìn thấy một người con trai.
Cậu ấy đang ném bóng rổ và đứng cạnh với bạn của cậu để trò chuyện, sau đó cậu ném quả bóng vào một bên rổ.
Cậu ấy đang cười.
Một nụ cười tỏa nắng, cậu cười lên trông thật đẹp.
Tớ không đi nổi nữa luôn nè.
A!!!
Hình như tớ đã thích cậu ấy từ lần gặp đầu tiên mất rồi!
Ngày 22 tháng 8 năm 2013, hôm nay tớ lại đến trường cùng Lượng Lượng để tìm cảm hứng, tớ cố ý đảo vòng xung quanh sân bóng rổ, chỉ có điều trong sân bóng chẳng có ai cả.
Hôm nay cậu ấy không đến đây.
Không biết cậu ấy có phải là học sinh của trường này hay không.
Nếu lỡ không phải thì biết làm thế nào đây!
Ngày 23 tháng 8 năm 2013, halo, tớ lại đến trường nữa rồi á nhưng mà tớ vẫn không nhìn thấy cậu ấy.
Haizz.
Nếu như tớ có thể biết được tên của cậu ấy thì tớ xin tình nguyện ăn ít đi vài miếng sườn.
Ngày 24 tháng 8 năm 2013, tớ lại đến trường nữa rồi đó! Nhưng tiếc ghê vẫn không nhìn thấy cậu ấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy. Bây giờ tớ đã bắt đầu nghi ngờ rằng những gì mình nhìn thấy hôm đó đều là ảo giác, căn bản là không có người như thế, cũng chẳng có người con trai nào đẹp như vậy. Nếu tớ còn không gặp được cậu ấy nữa.
Thì có phải sự yêu thích của tớ sẽ trở thành biến thái không nhỉ?
Chắc cũng có thể lắm.
Ngày 1 tháng 9 năm 2013, aaaaaaaaaa, tớ gặp được cậu ấy rồi, cậu ấy tên là Chu Thận Chi học lớp chuyên! Cậu ấy đứng nhất toàn trường, cậu ấy là nam khôi trong lời kể của Chu Lượng Lượng, hoá ra là cậu ấy!
Quả nhiên.
Chu Thận Chi làm người khác mê mẩn cũng sẽ làm cho mình mê mẩn!
Bắt đầu từ bây giờ, tớ biết người tớ thích là ai rồi!
Ngày 8 tháng 9 năm 2013, lúc trước ghét đi học lắm luôn nhưng bây giờ tớ thích đi học ghê á, hahaha, bởi vì như vậy tớ có thể gặp được cậu ấy.
Cho dù chỉ là nhìn một cái thôi, cho dù tớ có tốn bao nhiêu tâm sức đi chăng nữa, tớ đã giả bộ vô tình lướt qua lớp chuyên đó hahaha.
Chu Lượng Lượng nói tớ bị điên rồi, hỏi tớ có phải là đến lớp chuyên ngửi mùi thơm của sách hay không, định liều mạng à.
Câu nói này.
Đột nhiên làm tớ giác ngộ hẳn.
Bây giờ tớ nỗ lực không biết có còn kịp không.
2013...
Ngày 2 tháng 7 năm 2014, kỳ nghỉ hè dài quá đi mất, không gặp được cậu cũng không biết nghỉ hè cậu ấy sẽ làm gì ha? Có vẽ tranh không ta? Chắc không đâu, chắc chắn cậu ấy sẽ giải đề.
Tớ muốn nói với mẹ tớ một chuyện, tớ quyết định sẽ học ban tự nhiên.
Ngày 3 tháng 7 năm 2014, tớ biết ngay mà, mẹ sẽ trừng mắt nhìn tớ, mặc kệ vậy, tớ đã quyết định rồi là sẽ học ban tự nhiên. Hơn nữa tớ sẽ phải nỗ lực thi vào lớp chuyên, làm bạn cùng lớp với cậu ấy!
Cậu ấy ưu tú như vậy, tớ cũng muốn ưu tú như cậu ấy!
Ngày 5 tháng 7 năm 2014, ah, tớ bắt đầu ôn tập rồi. Kỳ nghỉ hè này, học tập sẽ là người bạn thân của tớ! Lúc nãy mẹ lại liếc nhìn tớ nữa rồi đấy, chắc có lẽ mẹ sẽ không hiểu được sự cố gắng này của mình đâu!
Ngày 1 tháng 9 năm 2014, khai giảng rồi, vui quá đi, hahaha, cậu ấy lên đọc lời chào mừng rồi. Tớ thích quá đi mất, tớ cảm thấy cậu ấy thật toả sáng! Aaaaa!
Nhật ký là bạn thân của tớ, nó sẽ cùng tận hưởng niềm vui này cùng tớ.
Không thể nói cho Chu Lượng Lượng biết, chiếc miệng kia của cậu ấy chắc chắn sẽ nói ra mất.
Ngày 1 tháng 10 năm 2014, tớ lại muốn đi học trở lại rồi, haizz, đi học vui lắm mà!
Nghe nói.
Sinh nhật của cậu là ngày 30 tháng 10, cũng không biết là có thật hay không.
Ngày 30 tháng 10 năm 2014, Chu Thận Chi, nghe bảo là sinh nhật cậu nhỉ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu tuổi mới mọi thứ đều tràn đầy!
Ngày 2 tháng 11 năm 2014, haizz, tớ ngất xỉu luôn rồi. Chu Lượng Lượng gỡ chiếc băng rôn phấn đấu trên đầu tớ xuống, nói là sẽ mách với mẹ tớ, tớ đã vội vã kéo tay cậu ấy lại rồi nhét vào đó rất nhiều kẹo trái cây và bảo cậu ấy giữ bí mật. Chuyện này nếu để mẹ tớ biết được, có lẽ bà sẽ tức chết mất. Mẹ thường nói với tớ mẹ trước giờ theo chủ nghĩa học hành cho vui thôi, dù sao thì mẹ cũng còn có siêu thị mà nên mẹ chẳng sợ.
Tớ muốn cự lại với mẹ quá.
Tớ không thèm kế thừa cái siêu thị đó của mẹ đâu.
Tớ muốn xem thử xem Chu Thận Chi sẽ chọn học ở trường nào, sẽ học ngành nào, sau này tớ sẽ trở thành đồng nghiệp của cậu ấy, woa hahaha.
Ngày 1 tháng 1 năm 2015, tết Nguyên đán rồi, vẫn còn thêm nữa năm nữa để cố gắng, tớ nhất định sẽ thi được vào lớp trọng điểm. Cho dù là đứng cuối lớp cũng được, tớ muốn được nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày.
Ngày 2 tháng 1 năm 2015, tớ nói với ba mua cho mình sữa Yến Đường, e hèm, cậu ấy thích uống nó nên tớ cũng muốn thử.
Ngày 3 tháng 1 năm 2015, sữa Yến Đường uống ngon xỉu luôn, đúng là thứ cậu ấy thích đều là thứ tốt nhất! Tết Nguyên đán sắp kết thúc rồi, sắp được gặp cậu ấy rồi.
Có thể nhìn thấy cậu ấy trong một đám đông ngay tức khắc, mỗi lần đi xe buýt trường chắc có nhiều bạn nữa nhìn cậu ấy lắm nhỉ, ngưỡng mộ quá.
...
Ngày 30 tháng 6 năm 2015, tớ cảm thấy bản thân mình nôn nao lắm rồi, thầy nói là tớ có thể vào được lớp chuyên, nếu không có gì sơ suất thì tớ sẽ đến ăn mừng với Chu Lượng Lượng trước đã, lớp 12 là quãng thời gian đáng mong đợi nhất của tớ.
20.7. 2015
Nghe nói lớp 12 sẽ phải khai giảng sớm, tớ hồi hộp quá đi thôi.
Được! chung! lớp! với! cậu! ấy! cơ! đấy!
Xem đến đây.
Ngón tay của Chu Thận Chi xiết chặt, anh giống hệt như đang ngồi thiền vậy, chăm chú nhìn những hàng chữ kia.
Thì ra.
Tất cả kết quả đều là do cô cố gắng nâng bước chân lên mà đạt được.
Mới có được sự gặp gỡ, trùng hợp và ngẫu nhiên đó.
Anh tiếp tục lật xem.
Cuối cùng, xem đến ngày 31 tháng 10 năm 2015.
Cô nói.
Cô muốn từ bỏ anh rồi.
Cô nói.
Từ nay về sau, tớ sẽ không quan tâm quá nhiều đến cậu nữa.
Chu Thận Chi.
Cậu phải thật tốt nha.
Trong đôi mắt anh như đang gợn sóng, ngón tay lật tiếp phía sau nhưng mọi thứ đều trống trơn. Ngay lúc này có tiếng bước chân trên cầu thang truyền đến, Chu Thận Chi đóng cuốn nhật ký vào, tiện tay lấy sợi chun đen và cây bút dạ. Anh cầm lên và đứng dậy, bước đến phía cửa.
Lối đi cầu thang u tối.
Có ba bốn người công an đến, bọn họ được Thẩm Xương Minh dẫn lên.
Chu Thận Chi đưa mắt nhìn những người công an đó.
Thẩm Xương Minh lập tức nói: "Mấy anh công an này đến để xem tình hình và chụp ảnh, Thận Chi, cực cho con rồi."
Chu Thận Chi tựa vào cửa, đáp: "Không cực khổ gì ạ."
Có một người công an họ Trần hỏi anh: "Lúc bọn họ mới vừa bước vào có làm hư hỏng đồ đạc trong căn phòng hay không?"
Tầm mắt của ông ấy đưa mắt nhìn về phía chiếc ổ khoá được đặt trên bàn, rồi nhìn Chu Thận Chi, giọng nói Chu Thận Chi thanh trong, đáp: "Không có, tôi ngăn được họ, chiếc ổ khoá trên bàn là do tôi không cẩn thận đụng vào làm rơi ra."
Công an nhìn qua Thẩm Xương Minh: "Đây là?"
Thẩm Xương Minh cười nói: "Con rể tôi, nó là người ngăn cản bọn họ ở trên lầu, nếu không thì không biết sẽ bị phá hoại đến mức nào nữa."
Công an Trần "ừ" một tiếng, ông nhìn cây gậy bóng chày ở bên cạnh, dặn dò hai người công an còn lại chụp ảnh. Sau khi chụp xong thì cất điện thoại vào, công an Trần nói với Thẩm Xương Minh là có thể đi xuống rồi. Thẩm Xương Minh đáp lời rồi sẵn tay đóng cửa phòng lại, công an Trần cũng liếc nhìn vào căn phòng cạnh bên, hỏi: "Đây cũng là do các anh thuê sao?"
Thẩm Xương Minh gật đầu: "Đúng vậy, hai căn phòng đều rất nhỏ, bên đó là nơi tôi và vợ ở, khi con gái tôi còn đi học thì ở phòng này. Bởi vì nó rất thích căn phòng này, sau khi nó kết hôn bọn tôi vẫn tiếp tục thuê, hai căn phòng này là lấy chung một giá tiền thuê. Dạo gần đây nói rằng muốn tăng giá lên năm trăm thì chúng tôi cũng đồng ý, chỉ không ngờ là hôm nay lại đột ngột dẫn người qua nói muốn bán đi."
Cảnh sát Trần gật đầu, bọn họ đi phía trước vừa đi vừa nói.
Chu Thận Chi để tay vào trong túi quần, thong thả đi sau lưng bọn họ.
Chiếc đèn ở cầu thang kia rơi xuống.
Mọi người đều né người tránh chiếc đèn đó, có thể thấy
rằng chủ nhà của căn nhà này căn bản chẳng mấy quản lý.
Xuống lầu.
Bên ngoài trời đã tối om.
Bên trong siêu thị liên tục có khách đến mua đồ, cô chủ nhà cầm trên tay chiếc túi ngồi trên ghế và ôm nó vào người, sắc mặt có chút chán chường. Mấy người kia thì không thấy nữa, chắc là đã được dẫn đến đồn công an rồi.
Trịnh Tú Vân đứng ở quầy thu ngân một bên thu tiền một bên lẩm bẩm nói với cô chủ nhà.
"Nuôi con trai không phải nuôi như thế đâu..."
Cửa mở.
Bà nghe thấy tiếng động bèn đưa mắt nhìn.
Thì trông thấy mấy người đàn ông bước ra, Chu Thận Chi đi ở sau cùng, mái tóc rơi rớt xuống che lấy đôi mày anh, gương mặt điển trai với góc cạnh sắc sảo, vô cùng chói mắt.
Lúc này Trịnh Tú Vân mới cảm nhận được ít nhiều rằng.
Người con trai này cũng rất có ích.
Bà thu tầm mắt về chuẩn bị rót nước cho bọn họ uống.
Chu Thận Chi bước đến quầy thu ngân.
Trịnh Tú Vân quét mắt nhìn vào cuốn nhật ký anh đang cầm trong tay, sững sờ, bà lập tức nhìn lên Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi giơ cuốn nhật ký lên, lắc nhẹ, nói: "Mẹ, cuốn nhật ký này con lấy đi nha."
Anh không phải đang thương lương với bà.
Mà là đang thông báo cho bà.
Trịnh Tú Vân bừng tỉnh, nội tâm trợn trắng mắt, trăm tính ngàn tính vẫn là không thể tính đến nước này.
Bà ấy im lặng đặt ly nước ở trước mặt anh.
"Uống nước đi!"
"Con cảm ơn." Anh đáp.
Sau khi công an tìm hiểu xong tình hình thì mời cô chủ nhà đi một chuyến, cô chủ nhà thở dài và đi theo, Thẩm Xương Minh cũng đi. Chu Thận Chi ở lại siêu thị đến khi mọi chuyện xong xuôi, anh mới tạm biệt Trịnh Tú Vân, anh cầm chìa khóa đi đến cạnh xe nhưng vẫn chưa mở cửa xe ngay mà cúi đầu nhìn xuống cuốn nhật ký.
Rồi lại đưa mắt nhìn về con hẻm nhỏ gần đó.
Lần ẩu đả đánh nhau kia.
Không phải là cô bất ngờ phát hiện được mà là sớm đã chú ý rồi nhỉ.
Anh cầm cuốn nhật ký trong tay, trong đầu hiện lên cửa tiệm ở phía sau con hẻm nhỏ, anh nhướng mày bước về phía con hẻm đó.
- -----
Nhìn thấy anh rời đi.
Trịnh Tú Vân nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Điềm.
Nhưng kết quả lại không có ai bắt máy.
Trịnh Tú Vân nghĩ bụng.
Đúng thật là lúc cấp bách lại mất liên lạc.
Bà ấy nhắn tin cho Thẩm Điềm.
"Người đâu!"
"Người đâu mất rồi!"
"Đợi con đến thì cái siêu thị này bị chuyển đi sạch bách rồi."
- -----
Trong công ty xuất bản.
Thật ra không phải Thẩm Điềm quên chuyện này mà là do cô trợ lý nhỏ bị tụt huyết áp ngất xỉu đi, Thẩm Điềm phải ở lại bên cạnh cô ấy. Chủ biên tập gọi điện cho cô, hỏi thăm tình hình của cô trợ lý nhỏ, xem có nên đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chuyến hay không. Thẩm Điềm gọi Giang Hoài mang giúp đường cát qua, khuấy với nước đút cho cô trợ lý nhỏ uống.
Khổ sở một lúc lâu.
Cô trợ lý nhỏ cũng tỉnh lại, kiên quyết không đến bệnh viện.
Mọi người nói tốt nói xấu gì cô ấy đều không chịu. Nên mọi người phải ở lại cùng cô, Thẩm Điềm trông thấy tình trạng của cô ấy ổn hơn một chút rồi, mới cầm điện thoại lên, vừa nhìn thì thấy tận mấy cuộc gọi nhỡ của Trịnh Tú Vân.
Bà ấy còn gửi cả tin nhắn wechat, Thẩm Điềm ngây người.
Trịnh Tú Vân rất hiếm khi như vậy.
Cô vội vã gọi lại cho Trịnh Tú Vân.
Trịnh Tú Vân ở đầu dây bên kia ngữ khí lạnh lùng: "Cái cuốn nhật ký của con bị chồng con lấy đi mất rồi đấy."
Thẩm Điềm sửng sốt.
Đứng đờ tại chỗ.
Cô cầm lấy điện thoại chạy ra khỏi phòng trà, đi vào phòng làm việc.
"Mẹ! Anh ấy lấy nó đi khi nào vậy ạ? Đã xảy ra chuyện gì thế ạ."
Trịnh Tú Vân một bên lau tủ lạnh một bên nói: "Con trai bà chủ nhà thua cược, nợ tiền, chủ nhà không có tiền nên muốn bán hai căn phòng ở tầng hai của mình. Vừa rồi có mang người đến xem, mấy người đó cũng chẳng phải loại tốt lành gì, ba con gọi Chu Thận Chi sang đây giúp."
"Nó đi lên lầu, lúc bước xuống đã thấy nó cầm cuốn nhật ký đó rồi, chắc có lẽ nó coi qua nội dung ở trong đó rồi đó."
Trong đầu Thẩm Điềm ầm ầm nổ tung.
Anh ấy đã biết cô vẫn luôn thích anh rồi ư?"
Aaaaa...
Điên mất.
"Con tự mình đi mà lấy lại. Tắt nha." Trịnh Tú Vân nói xong thì trực tiếp tắt điện thoại, Thẩm Điềm buông điện thoại xuống, đôi mắt chớp chớp, cô khẽ đưa ngón tay lên cắn.
Đắn đo một lúc, cô tắt máy tính rồi cầm chiếc túi xách lên, ra ngoài phòng trà xem tình tình cô trợ lý nhỏ.
Cô trợ lý nhỏ đã cười cười nói nói ở bên trong đó rồi, Thẩm Điềm cũng yên tâm nên chào tạm biệt cô ấy và Giang Hoài, nói: "Chị còn có việc, chị tan làm trước đây."
Cô trợ lý nhỏ và Giang Hoài nhìn qua, gật đầu đáp.
Thẩm Điềm bước vội đến thang máy.
Hôm nay cô lái xe đi làm. Cô xuống bãi đỗ xe lái chiếc ô tô màu trắng của mình trở về Lam Nguyệt. Cô chạy xuống hầm giữ xe, đánh xe một vòng thì nhìn thấy chiếc G-Class màu đen của anh.
Anh đã về rồi!
Thẩm Điềm càng lo lắng hơn, cô đi vào trong thang máy nhìn thấy số tầng nhảy lên liên tục. Cô ra khỏi thang máy và đến trước cửa nhà.
Bước chân bỗng dừng lại.
Im lặng đứng ở đấy.
Nhìn lên cửa nhà.
Nhớ lại những ngày tháng sau khi kết hôn, lúc ban đầu cô đã cố che giấu đi rất cực khổ, sau đó anh tỏ tình nên cô cũng dần dà không còn che giấu tình cảm của mình nữa. Cô cứ mặc cho bản thân bày tỏ sự yêu thích của mình.
Chuyên tâm bước vào cuộc hôn nhân này.
Cầu được ước thấy rồi.
Vậy mà bây giờ lại bị phát hiện.
Nhưng hình như... cũng chẳng có gì.
Cô hít một hơi thật sâu, vuốt mặt.
Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, cô cầm chặt tay nắm cửa.
Trong nhà rất ấm áp.
Ánh đèn cũng rực sáng.
Chu Thận Chi ngồi trên sofa, cụp mi nhấn điện thoại, tư thế uể oải, nghe thấy tiếng động anh bèn đưa mắt nhìn lên.
Tim Thẩm Điềm vội đập nhanh.
Cố giả vờ bình tĩnh, cô nói: "Anh về rồi à?"
Ngữ điệu Chu Thận Chi mệt mỏi: "Ừm."
Thẩm Điềm đóng cửa vào và thay giày ra, cô sẵn tay đặt chiếc túi nhỏ xuống bàn trà rồi xõa tóc ra, bồng bềnh, cô mặc một chiếc áo ôm người màu trắng ở bên trong.
Chiếc quần jean màu xanh nhạt, trông vô cùng tươi trẻ.
Lúc này căn phòng khách rất đỗi im lặng.
Thẩm Điềm xõa tóc ra xong thì đột ngột quay người, khuỵu chống gối trên đùi anh và gọi: "Chu Thận Chi."
Chu Thận Chi ngơ ngác.
Theo phản xạ đặt tay lên eo cô, giữ vững người cô.
Ánh mặt hai người chạm nhìn nhau.
Đôi mắt Thẩm Điềm lấp lánh, cô chăm chú nhìn anh và nói: "Anh đừng có mà đắc ý."
Chu Thận Chi nghe vậy, anh khẽ nhướng mày.
Sau đó thì cười rồi hỏi ngược lại cô: "Anh đắc ý gì chứ."
"Thì là... ừ thì..." Thẩm Điềm định sẽ đánh phủ đầu trước, cô đang muốn mở lời thì ánh mắt chợt nhìn thấy vị trí ở xương bả vai trong cổ áo anh, có thêm một thứ gì đó.
Có vẻ như là hình xăm.
Cô đưa tay vạch áo anh ra.
Thì nhìn thấy nội dung của hình xăm đó.
ShenTian Thẩm Điềm.
A!
Cô lập tức đưa mắt lên nhìn anh.
Đôi mắt Chu Thận Chi như hiện ra nét cười, anh giơ tay lên xoa đầu cô, ung dung nói: "Hung dữ cái gì đấy?"
Thẩm Điềm: "..."
A!!!
Cứu tôi!!!
Không ngờ rằng anh ấy lại xăm tên của cô lên.
Bộ dạng chẳng để tâm, tuỳ ý, tản mạn kia của anh. Cổ áo trượt xuống để lộ ra chiếc cổ trắng sắc lạnh của anh, cùng với cái tên được xăm trên xương quai xanh ở bả vai vẫn còn đỏ ửng.
Là anh mới xăm nhỉ.
Cô mím chặt môi, nhìn vào mắt anh, chợt dịu dàng trở lại, nói: "Chu Thận Chi, anh là cả thanh xuân của em."
Trong đáy mắt của Chu Thận Chi nét cười như tan ra đôi chút nhưng vẫn sâu như mực, anh giữ lấy hõm lưng của cô, nghiêm túc nói: "Thẩm Điềm, em là cả quãng đời còn lại của anh sau này."
- -----
[Tác giả có điều muốn nói]
Woa.
Được rồi, ngày mai mình bắt đầu viết ngoại truyện đây, vẫn là tiếp tục ngọt xỉu nha.