Đêm khuya, đồng hồ báo thức trong căn phòng tích tắc kêu lên.
Cùng với tiếng cọ sát của quần áo và tấm chăn, tiếp đó là chiếc đèn nơi đầu giường bỗng sáng lên.
Thẩm Điềm mơ mơ màng màng ôm em bé vào trong lòng, cho cô bé uống sữa.
Chu Thận Chi chống người dậy, ngó đầu qua nhìn bọn họ, sau đó đặt cánh tay xuống ôm lên eo của cô, giọng nói trầm khàn: "Đói không? Em có muốn ăn chút gì đó không?"
Tay Thẩm Điềm đặt trong chăn nắm tay với anh, cô lắc đầu đáp: "Không ăn đâu, buồn ngủ~~~"
Chu Thận Chi mệt mỏi cúi thấp xuống, vùi vào hõm cổ của cô, nói: "Anh nằm mơ rồi."
Thẩm Điềm nhắm mắt, mái tóc xõa ra.
Vành tai cô đỏ bừng, anh vừa cọ xát đến cô bèn đỏ mặt, cô dịu dàng hỏi anh: "Nằm mơ thấy gì đó."
Đôi môi mỏng của Chu Thận Chi hôn lên cổ của cô.
Nhẹ nhàng nói: "Mơ thấy anh đã thích em từ thời cấp ba, nắm tay của em ở trạm xe buýt, hôn em bên dưới khung bóng rổ."
Thẩm Điềm vội mở mắt ra, cũng lờ mờ tỉnh ngủ, cô ngoảnh đầu: "Thật à?"
Cánh tay của Chu Thận Chi ôm chặt cô hơn, chống người dậy, cụp mi nhìn cô, gật đầu: "Rất chân thực."
Thẩm Điềm mỉm cười đôi mắt khẽ cong lên.
"Chu Thận Chi, anh bị em mê hoặc rồi!"
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày, cúi đầu đặt nụ hôn lên bờ môi cô: "Anh đã là bề tôi một lòng với em từ lâu rồi."
Thẩm Điềm ngẩng cổ lên, bị anh hôn lấy.
Sự ngọt ngào ngập tràn trong tim.
Gả cho anh sáu năm trời, cô vẫn luôn được anh chăm sóc, chiều chuộng. Người con trai mà cô đã thích từ khi mình còn trẻ là người chồng tốt nhất thế giới này.
Môi của Thẩm Điềm bị hôn đến mức đỏ bừng, cô vén tóc ra, cúi đầu nhìn xuống Chu Cẩm Nguyệt.
Chu Cẩm Nguyệt vẫn còn đang chụt chụt uống sữa, Chu Thận Chi cũng cụp mắt nhìn, đôi vợ chồng yên tĩnh ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của đứa con gái của mình. Vành tai Thẩm Điềm rất đỏ, cô còn kéo nhẹ tấm chăn lên che đi một ít ánh đèn. Chu Thận Chi trông thấy vậy thì mỉm cười cúi đầu, anh lại vùi người vào cổ cô, nói: "Được rồi, anh không nhìn nữa mà."
Thẩm Điềm hừ hừ hai tiếng.
Trong nhà chỉ có cô là kiên trì cho con bú sữa mẹ, thành viên khác trong nhà không lay chuyển được cô nên chỉ có thể đồng ý. Nhưng cho con bú sữa trước mặt Chu Thận Chi biết bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô đều rất xấu hổ.
Trong căn phòng đột ngột yên tĩnh.
Cơn buồn ngủ của Thẩm Điềm dần dần tăng lên, cô mơ màng ngủ thiếp đi nhưng sau khi Chu Cẩm Nguyệt uống sữa xong cô vẫn nhớ chỉnh lại quần áo gọn gàng. Chu Cẩm Nguyệt hừ hừ vài tiếng khe khẽ, uống nhiều sữa sẽ bị nấc, Chu Thận Chi vén tóc của Thẩm Điềm ra rồi hôn lên má cô: "Em ngủ tiếp đi."
Thẩm Điềm nhỏ giọng ừm một tiếng.
Sau đó thì ngủ thiếp đi, Chu Thận Chi kéo chăn đắp lên cho cô xong thì ngồi dậy đưa tay bắt lấy đôi chân nhỏ của Chu Cẩm Nguyệt ôm lên rồi bỏ cô bé lên trên vai của mình, anh giơ tay vỗ nhẹ lên tấm lưng nhỏ của Chu Cẩm Nguyệt. Đôi mắt Chu Cẩm Nguyệt tròn hoe, cô bé chính là Thẩm Điềm thứ hai, có chút ánh sáng thôi cũng không chịu ngủ chỉ tựa vào ba mình.
Chu Thận Chi tắt đèn ở đầu giường đi.
Đi thẳng ra ngoài cửa phòng, tránh việc Chu Cẩm Nguyệt làm ồn đến Thẩm Điềm.
Sau khi ra ngoài, Chu Cẩm Nguyệt ú ớ vài tiếng, anh đổi một tư thế khác cho cô bé, biến thành kiểu bế máy bay, anh giơ tay lên vò vò đầu tóc, sắc mặt có chút mệt mỏi, Chu Cẩm Nguyệt ở trên cánh tay của anh, đôi mắt sáng long lanh nhưng không ú ớ nữa, cho thấy cô bé rất thoải mái.
Sau đó thì anh thay tã và uống nước.
Chu Cẩm Nguyệt chính là một tay thức đêm nhí cừ khôi, Chu Thận Chi liếc nhìn cô con gái mình, bất lực dựa vào sofa.
Ở bên ngoài sắc trời đã dần sáng lên.
Thẩm Điềm vì mắc vệ sinh nên tỉnh giấc, khi cô tỉnh dậy thì thấy con gái và Chu Thận Chi đều không ở đây. Cô bật ngồi dậy, mái tóc thả bồng bềnh rũ xuống, cô mang dép vào mở cửa phòng ngủ phụ ra.
Thì trông thấy Chu Thận Chi ngồi trên sofa, Chu Cẩm Nguyệt thì bị anh một tay ôm lấy, tay còn lại của anh thì ấn điện thoại còn Chu Cẩm Nguyệt đôi mắt sáng long lanh, bắt lấy bàn tay nhỏ chơi đùa.
Cô bé còn ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm điềm vừa bước ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Điềm bất lực.
Con bé này lại thức thâu đêm nữa rồi!!! Aaaaa!!!
Còn liên luỵ ba của nó thức cùng!!!
Chu Thận Chi cất điện thoại đi, ngước mắt lên nhìn cô: "Thức rồi hả?"
Thẩm Điềm đi qua đó, ngồi xuống ôm lấy eo của Chu Thận Chi: "Anh lại thức khuya nữa à!"
Chu Thận Chi cũng giữ eo cô, liếc mắt nhìn đôi mắt đang phát sáng của Chu Cẩm Nguyệt: "Không sao, quen rồi mà."
Thẩm Điềm ngồi thẳng người lên, nhéo mặt của Chu Cẩm Nguyệt: "Bé cưng à, con phải học cách đi ngủ buổi tối có biết không!"
Chu Cẩm Nguyệt tặc tặc lưỡi giơ tay lên túm tóc của Thẩm Điềm, nở nụ cười vô tội, Thẩm Điềm ngẩng đầu nhìn Chu Thận Chi, cô nói: "Em thề, lúc nhỏ em không có thức khuya thế này đâu."
Chu Thận Chi mỉm cười nhìn cô.
"Vậy chắc là anh rồi."
Thức cùng với con gái hơn nửa đêm, Chu Thận Chi thoạt nhìn ngoài việc đầu tóc rối bời ra thì vẫn rất đẹp trai. Thẩm Điềm nhìn anh với khoảng cách gần tim lại đập nhanh lên.
Cô lẩm bẩm: "Nhưng bà nội bảo lúc nhỏ anh ngoài việc không thích để ý đến người khác nhưng cũng sẽ không dày vò người khác như vậy mà."
Chu Thận Chi ngẩng đầu, xoa nhẹ đầu của cô.
"Có thể Chu Cẩm Nguyệt giống ông nội."
Thẩm Điềm trừng to mắt.
Lập tức gật đầu, nói: "Rất có khả năng đó!"
Chu Thận Chi lại bật cười.
Ngón tay của anh chạm vào khoé môi: "Em còn tin là thật à vợ."
Thẩm Điềm thốt lên một tiếng, cô ngồi thẳng người lên và hôn lên khóe môi của anh.
Đôi mắt Chu Thận Chi lại sâu đi đôi phần, anh nhìn cô một lúc rồi nói: "Anh dỗ con bé ngủ, em đi rửa mặt trước đi."
Thẩm Điềm ừm đáp.
Cô ngồi thẳng người, bóp nắn bàn tay nhỏ nhắn của Chu Cẩm Nguyệt: "Mau ngủ đi."
Chu Cẩm Nguyệt chớp mắt.
Cắn bàn tay nhỏ của mình.
Cũng không biết là có đồng ý hay không.
Thẩm Điềm cũng phải đi vệ sinh rồi, cô tiến về phía nhà vệ sinh. Chu Thận Chi cúi đầu nhìn cô con gái của mình, sau đó thì đứng lên đặt cô bé ở trên vai và bắt đầu ru cô bé ngủ. Giọng nói của anh thanh trong, ngữ điệu uể oải, nói: "Mẹ của con phải ăn một bữa sáng thật ngon, Chu Cẩm Nguyệt, con nên ngủ rồi đấy."
Chu Cẩm Nguyệt bò trên vai của anh, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay anh.
Đôi mắt khẽ chớp, cũng không biết có phải là bị ba uy hiếp thật không nhưng cô bé đã dần dần nhắm mắt ngủ. Chu Thận Chi ngoảnh đầu nhìn thấy cô bé thở đều.
Bèn thở phào nhẹ nhõm.
Anh kéo chiếc giường nhỏ di động ở bên cạnh qua rồi đặt Chu Cẩm Nguyệt vào trong, gương mặt nhỏ của cô bé này rất giống Thẩm Điềm, anh chống tay lên chiếc giường nhỏ mà nét mặt cũng dịu dàng đi.
Anh kéo tấm chăn qua đắp lên cho cô bé, nhẹ nhàng đẩy chiếc giường nhỏ đi.
Sau đó anh xoa xoa cổ của mình và đứng thẳng lên.
Cánh cửa của nhà vệ sinh cũng đã mở, Thẩm Điềm bước ra từ nhà vệ sinh. Thật trùng hợp nhà vệ sinh của phòng ngủ chính lại bị hư, vậy nên bây giờ cả nhà ba người đều sẽ phải giải quyết hết ở nhà vệ sinh của phòng khách. Cô vừa rửa mặt xong nên trên mặt vẫn đỏ ửng, nhìn thấy Chu Thận Chi cô bèn vuốt vuốt tóc đi về phía anh.
Chu Thận Chi dang tay ôm lấy cô.
Cúi đầu hôn lên môi của cô.
Thẩm Điềm kiễng gót vòng tay qua cổ
anh.
Đôi vợ chồng trao nhau chiếc hôn sâu, anh vùi đầu hôn lên cổ của cô, Thẩm Điềm vuốt mái tóc của anh: "Cực cho chồng rồi."
Từ khi Chu Cẩm Nguyệt sinh ra đến bây giờ, anh chưa bao giờ để cô phải thức khuya dù chỉ một đêm. Cơ bản là khi Cẩm Nguyệt nấc hay thay tã đều do Chu Thận Chi xử lý, Thẩm Điềm chỉ phụ trách cho cô bé bú sữa.
Chu Thận Chi ngẩng đầu lên, vén mái tóc của cô ra, đôi mắt đào hoa nhìn cô.
"Cực gì chứ? Em mới cực đấy, buổi sáng ăn mì có được không?"
Thẩm Điềm đầu: "Được chứ!"
Chu Thận Chi nhéo mũi của cô, sau đó đi về phía nhà bếp. Thẩm Điềm đẩy chiếc xe nhỏ của Chu Cẩm Nguyệt qua, vừa đẩy vừa ngó đầu vào phòng bếp, Chu Thận chi lấy chiếc nồi nhỏ xuống rồi lấy thêm trứng gà và mỳ, rửa rau sạch sẽ, sau đó thì chiên trứng. Anh ung dung bận rộn, anh còn một bên hâm nóng sữa lại, hâm xong thì bưng ra ngoài.
Đưa cho cô.
Thẩm Điềm đỏ mặt cầm lấy, cô cầm sữa tươi trên tay, uống một ngụm.
Sau đó cô đưa lại sữa cho anh.
Chu Thận Chi cúi đầu uống một ngụm và rồi quay về quầy bếp, tiếp tục cúi người nấu mỳ, để lộ ra chiếc cổ thon dài màu trắng.
Người con trai này càng ngày càng đẹp.
Càng ngày càng cao quý.
Rất nhanh sau đó.
Thì anh cũng nấu mì xong rồi.
Bưng ra ngoài, đặt lên trên bàn, Thẩm Điềm đẩu Chu Cẩm Nguyệt đến bên cạnh ghế sofa rồi kéo chăn lên cho cô bé. Gương mặt nhỏ của Chu Cẩm Nguyệt khi ngủ đỏ ửng, Thẩm Điềm mỉm cười sờ cô bé một lúc, sau đó mới đi đến bàn trà ngồi hẳn xuống thảm.
Chu Thận Chi ngồi trên sofa, gắp miếng trứng ốp la cho cô.
Thẩm Điềm cắn miếng trứng ốp la đó và nói: "Chút nữa anh chợp mắt một lúc đi."
Chu Thận Chi bưng tô mì lên, ăn một miếng, anh nhìn cô: "Không, hôm nay anh đi ra ngoài dạo cùng em."
Thẩm Điềm cười tít mắt: "Vậy hôm nay chúng ta phải tự chăm Chu Cẩm Nguyệt rồi!"
Chu Thận Chi mỉm cười.
"Để anh nói với bà nội một tiếng."
Thẩm Điềm ừm ừm hai tiếng.
"Được nè."
Ăn xong bữa sáng, Chu Thận Chi cầm điện thoại lên gọi cho Giang Lệ Viên, Giang Lệ Viên ở đầu bên kia nghe thấy hôm nay không mang Chu Cẩm Nguyệt qua đấy, bà trợn trắng mắt nói: "Con đừng để cho Điềm Điềm mệt nha."
"Không đâu ạ." Chu Thận Chi dùng một tay thu dọn chén đũa ở trên bàn, Thẩm Điềm nhanh hơn anh một bước mang chén đũa thu dọn xong xuôi, Chu Thận Chi ngước mắt nhìn cô vợ của mình.
Thẩm Điềm cười tít mắt: "Để em."
Sau đó cô bèn bước vào nhà bếp mang đống chén đũa bỏ vào trong máy rửa chén, rồi cô rửa tay. Chu Thận Chi cầm lấy tờ khăn giấy lau lòng bàn tay cho cô, đôi mắt mệt mỏi nhìn xuống, nghe Giang Lệ Viên nói chuyện ở đầu dây bên kia: "Nếu sữa của Điềm Điềm không đủ thì cứ cai đi nhé, uống sữa tươi cũng giống nhau thôi."
Chu Thận Chi nhìn cô vợ nhà mình.
Rồi đáp: "Biết rồi ạ."
Tay của Thẩm Điềm được lau khô, cô bèn ghé sát qua nghe, Chu Thận Chi chỉ đành ôm lấy eo của cô, Giang Lệ Viên ở bên kia thầm thì: "Con cứ biết biết mà cũng không khuyên con bé, như vậy thì cực lắm đó con!"
Thẩm Điềm mặt nhăn mày nhó với Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi mỉm cười, anh nói Giang Lệ Viên: "Bà nội, Điềm Điềm tự cô ấy có cân nhắc nên chúng ta phải tôn trọng thôi ạ."
"Thế bình thường lúc con bé căng sữa, con thấy mà không khó chịu hay sao!"
Chu Thận Chi chợt khựng lại.
Anh ngoảnh đầu liếc nhìn vợ mình.
Thẩm Điềm đỏ bừng mặt.
Cô che mặt lại, bà nội đang nói gì vậy chứ...
Aaaaa...
Cô nhớ đến những lúc mình căng sữa rất nhiều.
Cuối cùng anh thương lượng với cô tìm ra được một cách.
Thẩm Điềm đặt tay lên môi.
Suỵttttt...
Đừng nói.
Chu Thận Chi thấy vậy thì bật cười, anh dùng một tay ôm trọn cô vào trong lòng, ngước mắt nói với Giang Lệ Viên: "Tụi con có thể tự giải quyết ạ, bà nội, bà không cần phải lo lắng đâu ạ."
Giang Lệ Viên ở đầu bên kia vẫn còn thầm thì không ngừng.
Sợ Thẩm Điềm sẽ mệt, bà cảm thấy con nít một đêm sẽ phải uống rất nhiều lần sữa, nên để Thẩm Điềm được ngủ thẳng giấc chứ không phải cứ tỉnh giấc mãi. Nhưng việc cho con bú sữa mẹ là Thẩm Điềm rất kiên trì, cả nhà đều không làm cô lay động được nên chỉ có thể ra tay với Chu Thận Chi.
Gác máy.
Chu Thận Chi xoay điện thoại trong tay, sẵn tiện đặt lên trên tủ, cúi đầu ngửi mùi hương thanh khiết trên người của cô: "Thay quần áo nào, chúng ta ra ngoài thôi."
Thẩm Điềm nhìn anh một lúc.
"Anh không khuyên em nữa à?"
Chu Thận Chi cụp mi nhìn cô.
Nói: "Anh tôn trọng em. Điềm Điềm."
Đôi mắt Thẩm Điềm khẽ cong lên.
"Yêu anh!"
Sau đó thì chạy đến phòng ngủ phụ thay quần áo. Chu Thận Chi nghe thấy câu "yêu anh" này của cô, ngón tay của anh sờ nhẹ lên chân mày, mỉm cười. Anh đưa mắt cô con gái của mình đang ngủ rất ngon bèn đẩy chiếc xe nhỏ của cô bé về phòng ngủ. Khoanh tay tự vào tường đợi Thẩm Điềm thay quần áo xong, đến nay Thẩm Điềm vẫn còn ngại, nói chung vẫn không dám thay quần áo trước mặt anh.
Cô mở cửa ra.
Chu Thận Chi liếc mắt nhìn cô, đôi mắt bỗng sáng lên.
Thẩm Điềm nâng chiếc váy xoay một vòng trước mặt anh: "Có đẹp không?"
Đôi mắt Chu Thận Chi bỗng xa xăm.
"Đẹp lắm, em mua lúc nào vậy?"
Đây là một chiếc váy liền ôm eo màu đen, ôm lấy chiếc eo vô cùng thon thả của cô, làn da trắng nõn. Thẩm Điềm xinh đẹp cười nói: "Tào Lộ đi Thượng Hải sẵn tiện mua cho em đó."
Chu Thận Chi nghe vậy.
Bèn cười nhạt, anh ôm lấy eo cô bước vào phòng ngủ: "Vậy thì đổi một bộ khác đi."
Thẩm Điềm: "..."
Nè.
Chu Thận Chi, anh là một cái thùng giấm*.
- ------
[Tác giả có điều muốn nói]
Woa.
Con gái của bọn họ kìa!
[Chú thích]
*Thùng giấm - 醋桶: Giới trẻ Trung Quốc có một cách nói là “ăn giấm” có nghĩa là “ghen”, và việc ví ai đó như “thùng giấm” thì bạn cũng có thể hiểu theo nghĩa là “chúa ghen”.