"Ha ha ha, ngươi một cân gạo cũng dám lấy mười viên Trung Phẩm Linh Thạch, tống tiền Võ Trường Không ta, ta xem ngươi không biết viết chữ chết viết như thế nào!" Võ Trường Không cười ha ha! thở hổn hển, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, hắn co tay phải đến ngang hông, sau đó thành nắm đấm vung ra, lao về phía Tô Vũ! Nắm đấm cấp tốc cọ xát với không khí, "Ầm" một tiếng, nắm đấm còn chưa tới, Tô Vũ đã cảm giác được trên mặt truyền đến một luồng nhiệt lượng, khí thế thật lớn! "Dừng lại!" Hai chữ giống nhau, thanh âm khác nhau cùng thốt ra, Bạch Tiểu Long sửng sốt, hắn biết Võ Trường Không rất rõ, cách võ giả chân chính chỉ nửa bước, một quyền này xuống, Tô Vũ không chết cũng phải lột da.
Hai thanh âm còn lại là của hai vị nữ thần có mặt, giọng Dương Chỉ Vân lạnh lùng, ngữ khí không dao động nhiều, nhưng Bạch Tiểu Nhã lại có chút lo lắng, không muốn Tô Vũ phải vô cớ chịu cái tai bay vạ gió này.
Phẫn nộ nhất chính là Đường Tiếu và Hàn Đại Bằng, tuy hành động lần trước của Tô Vũ khiến Đường Tiếu rất thất vọng, nhưng dù sao vẫn coi Tô Vũ là bằng hữu nên đương nhiên không muốn Tô Vũ bị thương.
Hàn Đại Bằng nhìn nắm đấm của Võ Trường Không sắp giáng xuống người Tô Vũ, hai mắt kinh hãi trợn to, thanh âm càng khàn khàn, Tô Vũ này là đồ đệ của Triệu lão, nếu bị thương trên địa bàn của mình, Triệu lão lão sẽ không tránh khỏi giận cá chém thớt lên đầu hắn, hắn không chút nghĩ ngợi liền lấy tốc độ nhanh nhất trong đời lao về phía Tô Vũ! "Tiểu tử này từ đâu đến, lai lịch cũng không nhỏ.
" Những người có mặt tại đây đồng thời nghĩ như vậy.
Ngoại trừ Đường Tiếu, bốn người còn lại đều khá có tiếng tăm ở Đông Châu quận, đặc biệt là Dương Chỉ Vân và Bạch Tiểu Nhã thế mà đều có quan hệ với Tô Vũ, Liễu Tư Nguyên ánh mắt có chút hăng hái quan sát diễn biến của sự tình.
Tô Vũ không ngờ Võ Trường Không một lời không hợp liền ra tay, nhất thời quên né tránh, nhưng khoảng cách ngắn như vậy, hắn muốn tránh cũng không tránh được.
"Đất cày kỹ năng!" Vào thời khắc mấu chốt, Tô Vũ may mắn sử dụng tuyệt chiêu duy nhất của mình.
Lúc này nắm đấm của Võ Trường Không vừa chạm tới ngực Tô Vũ, Tô Vũ khéo léo nâng cánh tay lên, chẳng những nhấc