Năm mươi viên trung phẩm linh thạch một cân, giá này đã là gấp trăm lần giá gạo bình thường! “Liễu Tư Nguyên, ngươi có ý tứ gì?” Bạch Tiểu Long sắc mặt tái nhợt hỏi, gạo hôm qua không ai để ý, hôm nay lại bị săn đón như vậy, trong lòng thầm bực bội, thứ tốt như vậy làm sao bị phát hiện nhanh đến thế. "Vừa rồi ngươi nói, quy luật thị trường, ai ra giá cao nhất thì được.
Nếu số gạo này có thể lọt vào mắt xanh của Bạch tiểu thư và Quận chúa, thì đó tất nhiên không phải thứ tầm thường, tự nhiên là người có đức chiếm được." Liễu Tư Nguyên không vội vàng nói. "Tô huynh còn có nồi cháo vừa mới nấu, sao không đem ra đấu giá, ăn thử hương vị gạo trước xem sao, để mọi người biết giá trị của gạo chẳng phải sẽ công bằng hơn sao?” Liễu Tư Nguyên tiếp tục đề nghị. "Liễu huynh nói đúng, ta đồng ý!" "Ta cũng đồng ý!" "Đồ tốt đương nhiên nên chia sẻ, nói tốt!" ... Nếu là chuyện tốt thì không ai muốn bỏ lỡ, nhưng hiện tại rõ ràng chỉ có Bạch gia và Dương Chỉ Vân biết giá trị của số gạo này, đề nghị của Liễu Tư Nguyên có thể trì hoãn một thời gian, đề nghị này mang lấy danh đại nghĩa, hơn nữa Tất cả mọi người có mặt đều tràn đầy tò mò với loại gạo này, tự nhiên nhận được đồng ý của hầu hết mọi người. Bạch Tiểu Long trong mắt lóe lên một tia lo lắng, nhưng cũng đành bất lực, khi bọn họ đều ý thức được giá trị của gạo, đấu giá sẽ chỉ càng ngày càng cao, dù sao cũng là do linh cảm, đại bộ phận người ở đay đều là con em thế gia tử đệ.
còn gạo tổng cộng cũng chỉ có hai mươi cân, đồ hiếm đều đắt, giá cả làm sao sẽ thấp? Hắn có rất nhiều tiền, bất kể giá cao thế nào hắn cũng không sợ, hắn chỉ lo từ nay về sau gạo sẽ bị người nhắm tới, sau đó tự nhiên Bạch gia sẽ cầm tới được ít hơn . Thời gian từng chút một trôi qua, theo làn khói trắng chậm rãi bốc lên