Ảo giác, nhất định là ảo giác! Hắn vừa rồi nhìn thấy cái gì, một viên Tôi Thể đan, lại là cho chó ăn? Hắn chỉ cảm thấy tim kịch liệt co giật, hô hấp trở nên khó khăn, đầu óc trống rỗng, trực tiếp ngã quỵ xuống đất. Tôi Thể Đan, đó chính là Tôi Thể Đan a! Cải thiện tố chất thân thể của võ giả, mở rộng tiềm năng của mọi người, đột phá bích trướng khi tu luyện, bất kỳ hiệu quả nào cũng có thể khiến mọi người điên cuồng. Hắn làm chấp sự ngoại môn ở Linh Dược Các đã mười năm, cũng chỉ nhìn thấy viên Tôi Thể Đan một lần, viên Tôi Thể Đan kia không chỉ khiến người ở Đông Châu quận chấn động, thậm chí cả xung quanh Đông quận cũng tạo ra oanh động không nhỏ, vô số người kéo đến tranh đoạt, hắn đã vô số lần tưởng tượng có thể có một viên Tôi Thể Đan giúp hắn đột phá võ đạo chướng ngại, trở thành một võ giả chân chính. Bây giờ hắn lần thứ hai nhìn thấy Tôi Thể Đan, nhưng mà, nó lại thật sự bị chó ăn, nếu không phải hắn còn giữ lại một tia lý trí, hắn thậm chí muốn mổ bụng chó, tự mình moi đi ra ăn. “Hàn chấp sự, sao ngươi lại tới đây?” Tô Vũ bước tới, không ngờ vừa tiễn hai tỷ đệ Bạch gia đi thì Hàn Đại Bằng lại tới, hôm nay có phải là ngày tốt để tới thăm không ? "Tô công tử, ta là tới thăm, làm phiền Tô công tử rồi." Hàn Đại Bằng vội vàng đứng dậy cung kính nói, ánh mắt đảo qua bình ngọc trong tay Tô Vũ , đồng tử đột nhiên co rụt lại, chắc chắn là Tôi Thể Đan không thể nghi ngờ. Không hổ là đệ tử của Đan Thánh, đan dược ăn như ăn đậu, hắn chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân run lên, tốc độ lưu thông huyết tăng gấp bội, hô hấp dồn dập gấp gáp, chỉ cảm thấy rằng một cái kỳ ngộ lớn bằng trời đang ở trực mặt hắn. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Hàn Đại Bằng hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế xúc động muốn trực tiếp quỳ ôm bắp đùi của bản thân, cười với Tô Vũ, nịnh nọt nói: “Tô công tử, ngày đó nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy ngươi nhất định không phải là đồ vật trong ao.
Không ngờ trẻ tuổi như vậy liền đã chiếm núi làm vua, Tô công tử thục sự là hình mẫu của thế trẻ chúng ta.
" “Hàn chấp sự quá khen.” Tô Vũ cùng Hàn Đại Bằng vừa đi vừa tán gẫu, dọc đường Hàn Đại Bằng nói rất nhiều, nhưng hầu hết đều