Edit: Dii
Beta: Chanh
________________________________________________
17
Sau khi kết hôn, Đồ Ngôn tạm ngưng hết tất cả công việc của bản thân.
Cũng không có gì, nếu phải giải thích thì chuyện này nên chia thành ba giai đoạn để nói.
Đầu tiên là do cậu không còn tâm trạng để làm việc, ai bị ép kết hôn mà lại có thể mỉm cười trước ống kính như chẳng có chuyện gì cơ chứ? Sau đó cậu và Cố Trầm Bạch gặp nhau, cậu bị anh làm cho lúng túng, cậu phải mất nửa tháng để tìm hiểu xem rốt cuộc anh là người thế nào, cho nên chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nữa.
Hiện giờ cậu biết Cố Trầm Bạch là người tốt rồi, theo lý thì có thể quay về làm việc, nhưng cậu lại hơi do dự: Cậu ép Cố Trầm Bạch ký hợp đồng ly hôn đã là khinh người quá đáng, nếu quay về làm việc, tùy tiện đóng một bộ phim cũng phải mất hai ba tháng, đợi đến khi trở về, cuộc hôn nhân giữa bọn họ cũng không còn bao lâu, chẳng phải Cố Trầm Bạch sẽ thiệt thòi lắm sao?
Đúng là Cố Trầm Bạch có từng hỏi cậu, cậu trả lời là muốn nghỉ ngơi thêm, chưa muốn quay về đóng phim, ngoài miệng Cố Trầm Bạch đáp “Được, theo ý em hết”, nhưng trong mắt anh chứa đầy niềm vui vẻ khó giấu.
Đồ Ngôn nghĩ: Sao Cố Trầm Bạch lại ngốc như thế? Đã 26 tuổi rồi mà vẫn cứ như học sinh cấp ba, học đòi người ta cái kiểu yêu đơn phương ấy, chẳng biết anh đang có ý đồ gì.
Hôm nay trời đổ mưa lớn, mấy hôm mưa thế này Đồ Ngôn đều cảm thấy uể oải, cậu dựa vào giường chơi game, mí mắt sắp díu vào nhau nên dứt khoát bỏ điện thoại xuống rồi ngủ, đến lúc tỉnh dậy đã sáu giờ rưỡi, cậu cảm thấy đói bụng liền gọi một tiếng “Cố Trầm Bạch”, nhưng không ai đáp lại.
Cậu cảm thấy hơi lạ, bèn lê dép xuống giường, đẩy cửa phòng sách ra, phát hiện Cố Trầm Bạch không có ở trong.
Cố Trầm Bạch vẫn chưa về nhà, cũng chẳng gọi điện thoại cho cậu, theo lý thì sẽ không như thế, vì nguyên nhân đi đứng không tiện nên bình thường Cố Trầm Bạch sẽ không đến Hoa Thịnh, nếu như có việc cần anh, anh cũng sẽ về lúc năm giờ chiều, hơn nữa trước giờ Cố Trầm Bạch luôn xem Đồ Ngôn là bé con mà chăm sóc, về muộn mấy phút cũng sẽ báo cho cậu biết, không thể có chuyện đến cả một cuộc điện thoại hay một dòng tin nhắn cũng chẳng thấy như thế này.
Đồ Ngôn cầm điện thoại mở lịch sử cuộc gọi, xác nhận mấy lần, chắc chắn rằng không có cuộc gọi của Cố Trầm Bạch.
Mưa ngoài cửa rơi mãi chẳng dứt, Đồ Ngôn bỗng thấy hơi sợ hãi.
Cậu do dự hồi lâu, thấy vẫn nên gọi cho Cố Trầm Bạch thì hơn, kết quả “Tút… tút” nửa phút mà chẳng có ai nghe máy.
Đồ Ngôn cảm thấy có gì đó là lạ, nên lại gọi cho Cố Triêu Sính, hỏi hắn xem khi nào Cố Trầm Bạch mới tan làm.
Cố Triêu Sính tức giận nói: “Chồng cậu tan làm lúc mấy giờ mà cậu cũng không biết?”
Đồ Ngôn nghe thấy giọng của Cố Triêu Sính liền phát phiền, lại chẳng thể cãi cọ với hắn, dù sao hắn cũng là chủ nợ của Đồ Phi Hoành, lại là anh trai của Cố Trầm Bạch.
Cậu nuốt giận vào bụng, miễn cưỡng bình tĩnh hỏi: “Đến giờ mà anh ấy vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được, vì thế tôi mới hỏi anh.”
Cố Triêu Sính sửng sốt: “Trầm Bạch vẫn chưa về nhà? Nhưng chưa tới năm giờ nó đã ra ngoài rồi mà, chính mắt tôi thấy nó vào thang máy.”
Đồ Ngôn cúp điện thoại, sau đó gọi cho tài xế của Cố Trầm Bạch, tài xế đáp: “Sếp Cố bảo muốn đến siêu thị mua chút nguyên liệu làm bánh ngọt, tôi vốn chờ cậu ấy ở bên ngoài, nhưng nhà tôi đột nhiên có chuyện gấp cần tôi phải trở về, sếp Cố liền bảo tôi đi trước, nói lát nữa sẽ tự gọi xe, sao thế? Sếp Cố vẫn chưa về à?”
Tới giây phút này Đồ Ngôn mới thật sự hoảng hốt, cậu ghi lại tên siêu thị mà Cố Trầm Bạch đến, sau đó cầm áo khoác và khẩu trang, lấy chiếc ô ở cửa rồi vọt vào màn mưa.
Đồ Ngôn chạy từ nhà đến cổng tiểu khu, dọc đường đi không quên nhìn ngó hai bên, chỉ sợ mình bỏ qua bóng dáng của Cố Trầm Bạch.
Cậu chạy rất nhanh, lại đeo khẩu trang nên có hơi khó thở, cậu dứt khoát tháo khẩu trang xuống, chẳng quan tâm xem có ai nhận ra mình không.
Cậu chạy vào khu bán thực phẩm của siêu thị tìm vòng quanh, rồi lại đứng chờ ở cửa một lúc, vẫn không thấy Cố Trầm Bạch.
Tim cậu lại chùng xuống.
Đột nhiên cậu thấy rất sợ, một nỗi sợ không tên nhanh chóng bủa vây.
Ngay khi cậu lại vọt vào màn mưa, chuẩn bị chạy về phòng an ninh của tiểu khu để xem camera giám sát, chợt cậu trông thấy một bóng người quen thuộc.
Cố Trầm Bạch ngồi ở một trạm xe buýt cách đó không xa, áo khoác của anh bị mưa thấm ướt, chiếc ô được đặt bên cạnh, trên trán có vài sợi tóc hơi rối rủ xuống, dáng anh ngồi rất thẳng, nhìn qua không hề nhếch nhác chút nào.
Mọi người xung quanh chạy hối hả, mưa rơi làm rối loạn nhịp sống của họ, tiếng còi xe và tiếng la hét đan xen, đâm vào màng nhĩ con người, chỉ có Cố Trầm Bạch vẫn yên lặng, tựa như anh bị cả thế giới này ruồng rẫy, lại tựa như một thước phim điện ảnh đầy cô độc.
Đồ Ngôn bước về phía anh.
Cậu che ô lên đầu Cố Trầm Bạch, anh phản ứng chậm nửa nhịp, khi ngẩng lên, ánh mắt anh chuyển từ hững hờ sang có sức sống, sau đó lại càng thêm nét sinh động, anh hỏi: “Thỏ con, sao em đến đây?”
Lúc này Đồ Ngôn mới thấy được mặt của Cố Trầm Bạch tái đi cỡ nào.
Đồ Ngôn lạnh lùng cúi xuống nhìn anh: “Điện thoại của anh đâu? Tại sao không nghe máy?”
Cố Trầm Bạch không trả lời ngay, anh rủ mắt, sau đó bị ánh nhìn cứng rắn của Đồ Ngôn ép cho ngẩng đầu.
Môi anh khẽ mấp máy, cuối cùng đành bối rối khai thật: “Điện thoại bị rơi xuống vũng nước rồi, anh nhặt lên chậm quá nên không mở được nữa.”
Sống mũi của Đồ Ngôn cay cay, ngoài miệng thì chê anh “Ngốc hết chỗ nói”, nhưng vẫn đưa tay ra trước mặt Cố Trầm Bạch, cậu bảo: “Về