Edit: Chanh
Beta: Dii
________________________________________________
25
Căn nhà này do người quản lý mua giúp cậu, trang trí dọn đồ cũng bao trọn gói, lúc ấy Đồ Ngôn chỉ nói vị trí và yêu cầu về nhà ở, quản lý hỏi cậu muốn trang trí theo phong cách nào, Đồ Ngôn ngại phiền, chỉ đáp thế nào cũng được.
Dù sao cũng là ở một mình, thêm việc bình thường đều chạy bên ngoài đóng phim không về, tân trang đẹp mấy cũng vô dụng.
Đồ Ngôn không có khái niệm với từ “nhà”, chứ đừng nói đến cảm giác sở hữu một căn nhà.
Thế nên khi người quản lý khó xử bảo với cậu “Có một căn nhà khá phù hợp, nhưng phong cách bài trí hơi cổ”, Đồ Ngôn không suy nghĩ nhiều, xua tay nói không sao không cần sửa lại, sau đó chuyển tiền.
Vì thế chiếc đèn chùm ở giữa phòng khách cứ như vậy được giữ lại, tuy tạo hình lỗi thời nhưng độ sáng không hề thua kém, mỗi lần Đồ Ngôn đi từ phòng ngủ ra phòng khách đều bị chói mờ mắt.
Cậu mở cửa bước ra, trông thấy Cố Trầm Bạch đang ngồi bên sofa cài cúc áo ngủ, ánh sáng trắng từ ngọn đèn làm nổi bật đường nét gò má anh tuấn, tóc anh chưa được sấy khô, vài sợi rủ xuống trước trán, mang lại cho khí chất trầm tĩnh của anh thêm chút ngỗ nghịch.
Điều này khiến Đồ Ngôn nhớ lại bức ảnh Cố Trầm Bạch chơi bóng rổ năm 14 tuổi.
Đồ Ngôn bị thu hút, cậu bước về phía Cố Trầm Bạch.
Cố Trầm Bạch nghe tiếng thì quay đầu, anh sững sờ vào khoảnh khắc nhìn thấy bộ quần áo trên người Đồ Ngôn, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, anh cười nhẹ hỏi Đồ Ngôn: “Sao thế?”
Đồ Ngôn không nói gì, cậu vươn tay tháo chiếc dây chuyền trên cổ mình, sau đó đưa ra trước mặt Cố Trầm Bạch.
Sắc mặt Cố Trầm Bạch khẽ đổi, anh không nhận.
Đồ Ngôn ấn móc cài, lấy chiếc nhẫn cưới ra, cậu kéo tay Cố Trầm Bạch, đặt nhẫn cưới vào lòng bàn tay anh.
Chiếc nhẫn mang kiểu dáng đơn giản, ở hai bên lại có một chỗ chạm rỗng be bé, nhìn kĩ thì là hai chiếc tai thỏ, bên trong nhẫn còn khắc tên viết tắt của Đồ Ngôn.
“Chiếc nhẫn cưới này anh làm lúc nào vậy?” Đồ Ngôn hỏi.
Cố Trầm Bạch đáp: “Hai ngày trước lúc kết hôn.”
“Xiêu xiêu vẹo vẹo, quê chết đi được.” Đồ Ngôn đánh giá: “Do anh tự khắc à?”
Cố Trầm Bạch nhìn nhẫn cưới trong tay, khẽ cười: “Phải, muốn tặng em một món quà độc đáo nên học cách chế tác nhẫn, nhưng ngày cưới gần quá, không thể làm tốt được.”
“Lúc khắc chiếc nhẫn này, trong lòng anh đang nghĩ gì?”
Cố Trầm Bạch nhìn Đồ Ngôn, ánh mắt mang cảm xúc khó tả: “Anh nghĩ, có lẽ em sẽ chê nó.”
Đồ Ngôn nhấc chăn, ngồi xuống bên cạnh Cố Trầm Bạch: “Tôi không chê.”
Cậu lại hỏi: “Còn nghĩ gì nữa không?”
“Em sắp gả cho anh, giống như giấc mơ vậy, không chân thực.”
“Đáng tiếc tôi đã đập tan giấc mơ của anh, tôi khiến anh thất vọng lắm nhỉ, trong phim đều là giả, tôi vốn không phải Đồ Ngôn mà anh tưởng tượng.”
Cố Trầm Bạch bật cười, anh lắc đầu: “Không hề.”
Đồ Ngôn ngồi dịch về phía sau, Cố Trầm Bạch cầm gối dựa lót ra sau eo cậu, Đồ Ngôn tựa vào, lặng lẽ nhìn Cố Trầm Bạch.
Ánh mắt của Cố Trầm Bạch cũng đặt trên người Đồ Ngôn, nhìn cổ áo bông xù cùng làn da trắng nõn không khác gì màu của áo ngủ của cậu, và nửa vòng eo lộ ra ở phía dưới.
Đồ Ngôn đi thẳng vào vấn đề, hỏi trực tiếp: “Tiểu Sở là ai?”
Cố Trầm Bạch thành thật đáp: “Anh thực sự không nhớ từng nói chuyện với người này.”
“Thế cô chủ nhà họ Nguyễn thì sao? Tại sao anh phải mời cô ấy ăn cơm?”
Cố Trầm Bạch nhướn mày: “Cô chủ nhà họ Nguyễn?”
Đồ Ngôn nghe trộm cũng rất hùng hồn, hất cằm với Cố Trầm Bạch, giục anh trả lời.
“Anh và cô ấy là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành, cô ấy là beta, trước đây hai nhà thường đùa đợi bọn anh tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.”
Đồ Ngôn còn chưa mở lời, nước mắt đã “tí tách” rơi xuống trước, lặng lẽ nhỏ lên ống tay áo bằng dạ.
Đồ Ngôn giả vờ dụi mắt để lén lau đi, cậu hỏi: “Vậy tại sao không kết hôn?”
Cố Trầm Bạch không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thế tại sao em không hẹn hò với Kỳ Hạ?”
Đồ Ngôn nghẹn lời.
Cậu muốn nói: Bởi vì không thích.
Nhưng cậu sợ Cố Trầm Bạch sẽ truy hỏi, liền ngậm miệng.
Cố Trầm Bạch đặt nhẫn lên bàn trà, anh cười: “Thỏ con, về sau chúng ta cứ thế này đi, nếu như chuyện gì em cũng giấu anh, vậy anh cũng sẽ không trả lời câu hỏi của em.”
Đôi mắt đỏ hồng của Đồ Ngôn trừng Cố Trầm Bạch, hồi lâu mới cắn răng nhả ra một câu: “Tôi không thích cậu ta.”
“Anh cũng không thích cô chủ nhà họ Nguyễn.” Cố Trầm Bạch nhìn Đồ Ngôn, nói rành rọt từng chữ, sau đó đưa tay giúp cậu lau nước mắt.
“Vậy tại sao anh phải mời cô ấy ăn cơm?”
“Tại sao em lại ghen?” Cố Trầm Bạch hỏi vặn lại, dường như đã quyết định ý nghĩ ép Đồ Ngôn mở lời.
Nhưng đấy là tử huyệt của Đồ Ngôn, là bức tường thành kiên cố bao nhiêu năm không đổ của cậu, nếu bức tường này bị công phá, Đồ Ngôn sẽ giống như kẻ bị lột sạch ném ra đường thị chúng, rơi xuống vực sâu không đáy chẳng còn đường lui.
Cậu không thể mở lòng mình, trao vào tay một người khác.
“Cố Trầm Bạch! Anh ra khỏi nhà tôi, đây là nhà của tôi, tôi không cần anh chăm sóc, anh đi ngay cho tôi.” Đồ Ngôn bật dậy từ sofa, cậu ném chiếc dây chuyền trống vào tay Cố Trầm Bạch, chỉ cửa ra lệnh.
Cố Trầm Bạch khắc sâu bóng hình Đồ Ngôn vào đáy mắt, dường như anh không hề bất ngờ, anh lấy ra một bộ quần áo sạch trong túi giấy Cố Triêu Sính đưa tới, thong thả cởi cúc áo ngủ, chuẩn bị thay vào.
Đồ Ngôn gắt gao siết chặt ống tay áo, môi bị cắn đến mức bật máu.
Đồ Ngôn có rất nhiều điều muốn nói với Cố Trầm Bạch, nhưng lúc nào cậu cũng làm hỏng chuyện, cậu không khống chế được tâm trạng của mình.
Rõ ràng cậu muốn hỏi Cố