Edit: Chanh
Beta: Dii
________________________________________________
43
Thành phố Minh lúc ba giờ sáng giống như một con thú hoang say ngủ trong đêm đen, hô hấp bình ổn nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm trong đó.
Bầu trời ngày đông mang màu xanh đen đầy kìm nén, vừa mở cửa, cơn gió Bắc thét gào cuốn theo bông tuyết ập tới, Cố Trầm Bạch mặc áo khoác, cầm gậy chống mới miễn cưỡng đứng vững.
Nếu là ngày trước, anh sẽ không ra ngoài trong tiết trời như thế này, bởi vì khớp bị thương của anh thường sẽ châm chích đau vào lúc trời lạnh hoặc trời mưa.
Nhưng bây giờ anh bắt buộc phải đi, bởi vì Đồ Ngôn chạy ra ngoài.
Cảm giác vươn tay tìm người bên gối nhưng lại sờ phải khoảng không quả thực rất đáng sợ, một thoáng đó Cố Trầm Bạch lập tức tỉnh táo, chỉ cảm thấy máu chảy toàn thân như đông lại.
Anh tìm từng căn phòng trong nhà, gọi điện thoại, nhưng tiếng chuông lại truyền tới từ tủ đầu giường, anh lại đi xem camera giám sát, cuối cùng xác nhận Đồ Ngôn đã ra ngoài.
Đồ Ngôn một mình, mang thai đứa nhỏ, chạy khỏi nhà lúc ba giờ sáng trong trời tuyết đầu tháng 2 ở phương Bắc, không mang điện thoại cũng không liên lạc được… Thái dương Cố Trầm Bạch mơ hồ đau nhói, nhưng rất nhanh anh bình tĩnh lại, mặc áo khoác ra ngoài.
Cố Trầm Bạch không có chút đầu mối nào về việc Đồ Ngôn bỗng nhiên mất tích, chỉ có thể vội vàng bước theo dấu chân mỏng trên nền tuyết, vết chân ở cửa biệt thự nhạt đi rất nhiều, chỉ có thể mơ hồ đoán đại khái phương hướng.
Cố Trầm Bạch nhìn về phía Đông, nóc nhà màu đỏ khiến anh chợt nhớ tới gì đó, anh cúi đầu nhìn sợi dây đỏ rẻ tiền trên cổ tay, lại nhanh chóng phủ định giả tưởng không thể xảy ra này.
Chắc không phải đâu.
Cố Trầm Bạch giẫm lên tuyết đi về phía Đông.
Biệt thự hai bên như ẩn trong màn đêm, đèn đường tắt ngúm, hàng cây xanh ven đường vươn ra những chạc cây đong đưa như ma quỷ, Cố Trầm Bạch cố gắng nhịn xuống tâm trạng nóng nảy, bước chân vội vã hơn, lúc đi tới cổng khu dân cư, anh trông thấy một bóng người quen thuộc từ khúc quanh chạy chậm tiến vào, người đó mặc chiếc áo lông vũ màu trắng, hai tay đút trong túi, cánh tay kẹp một cái đèn pin, người nọ lạnh đến mức run rẩy nhưng bước chân vẫn rất nhanh nhẹn.
Trái tim như nổi sóng của Cố Trầm Bạch phút chốc bình tĩnh trở lại.
Đồ Ngôn như cảm ứng được, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Trầm Bạch đứng thẳng trong tuyết.
Gương mặt cậu bỗng nhiên giãn ra, nở nụ cười vô cùng xán lạn, khóe miệng cong cong nhào vào vòng tay của Cố Trầm Bạch, đèn pin đánh rơi trên đất.
Cố Trầm Bạch lảo đảo lùi về sau hai bước, sau đó ôm cậu thật chặt, câu trách cứ còn chưa nói ra đã bị Đồ Ngôn cướp lời:
“Cố Trầm Bạch, em tìm được rồi!”
Đồ Ngôn giơ thứ trong túi ra trước mặt Cố Trầm Bạch, giống như vừa hoàn thành một việc rất tài giỏi, đôi mắt nhìn anh như chờ được khen, cậu hưng phấn nói: “Em đến trước khi công nhân vệ sinh tới, tìm thấy nó rồi! Ở ngay ven đường bị tuyết phủ lên, cũng may lộ ra chút xíu màu đỏ.”
Quả thực là sợi dây đỏ vững vàng nằm trong lòng bàn tay Đồ Ngôn.
Đồ Ngôn cuộn chặt ngón tay, sợ nó bị gió thổi bay mất, dáng vẻ cẩn thận khiến trái tim Cố Trầm Bạch mềm nhũn, bao nhiêu trách cứ cũng không thốt nên lời.
“Tại anh cả đấy, tối qua mặc cho em dày như thế, làm em không chú ý sợi dây bị rơi mất, cũng may trước khi đi ngủ em phát hiện ra.” Đồ Ngôn cười.
“Em ra ngoài lúc nào vậy?”
“Hơn một giờ.”
“Tại sao không gọi anh? Điện thoại cũng không mang theo, em có biết anh lo lắng thế nào không?”
Đồ Ngôn biết sai, cúi đầu không nói lời nào, tiếp đấy ôm chặt anh ra đòn phủ đầu: “Em biết sai rồi mà, anh đừng mắng em.”
Cố Trầm Bạch cả giận: “Anh đang lo lắng cho em, một sợi dây như thế có đáng để em nửa đêm chạy ra ngoài tìm không?”
Sắc mặt Đồ Ngôn khẽ đổi: “Tất nhiên là đáng chứ, đây là dây