Edit: Dii
Beta: Chanh
________________________________________________
13
Nghe Cố Trầm Bạch nói như vậy, Đồ Ngôn có cảm giác tim mình bị đâm một cái, ê ẩm đau nhói, qua vài giây sau lại càng đau hơn, một vết thương không chảy máu.
Chân cậu khựng lại, đứng ở khúc quanh cầu thang chầm chậm cài lại cúc áo, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa rời đi.
Cảm giác có dị vật trong cơ thể vẫn chưa tan, tứ chi của cậu mỏi rã rời, cậu gục lên vô lăng xe lẳng lặng ngẩn người trong một chốc, mấy lần muốn lái xe rời đi, sau lại thu tay.
Cậu cứ vô cớ nghĩ tới Cố Trầm Bạch, nghĩ tới dáng vẻ lúc ngủ của anh, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu, thế là cậu mở nhạc trong xe lên.
Mấy bài hát này toàn là những bài top trending mà trợ lý tải về USB cho cậu, Đồ Ngôn ấn mấy cái, ấn vào mở một bài ballad nhẹ nhàng.
Nhưng chưa kịp nghe hết một bài đã có người gọi đến.
Đồ Ngôn tưởng quản lý gọi tới, đang chuẩn bị ấn nghe thì nhìn thấy tên người gọi.
Ngón tay di trên màn hình lập tức ngừng lại, cậu tắt nhạc trong xe, sau đó hạ cửa sổ xuống, để gió lạnh ùa vào cho tỉnh táo rồi mới ấn nghe.
“Tiểu Ngôn, đang bận à? Sao con bắt máy lâu thế?”
Đồ Ngôn ngẩn ra.
Lần cuối cùng cậu nghe được giọng của Tề Lan là khi nào? Hình như là tối hôm đăng ký kết hôn vào nửa năm trước, Tề Lan gọi điện thoại đến, nói với cậu rằng: “Xin lỗi Tiểu Ngôn, bên mẹ hơi bận nên không về nước được, nhưng mẹ vẫn chúc con tân hôn vui vẻ.”
“Hơi bận” của bà cần tới nửa năm để xử lý.
Đồ Ngôn dừng một chốc, tùy ý đáp: “Vừa nãy không nghe thấy, có gì không mẹ?”
Chắc Tề Lan đang đứng trong góc của một buổi họp mặt chị em để gọi điện thoại, thế nên âm thanh xung quanh là tiếng hoà tấu giữa dương cầm và vĩ cầm cùng với âm thanh lách cách của chén ly cụng vào nhau.
Tề Lan đổi sang một góc yên tĩnh, nói với Đồ Ngôn ở đầu dây bên kia: “Mẹ nghe Đồ Phi Hoành nói, con với cậu hai nhà họ Cố ly hôn?”
“Ừm.”
Tề Lan khẽ cười: “Sao thế?”
Đồ Ngôn cáu kỉnh đáp: “Không tại sao hết.”
“Được rồi, mẹ không hỏi nhiều nữa, đây là quyết định của con, mẹ ủng hộ hết thảy lựa chọn của con.
Nhưng mà Đồ Phi Hoành sắp tức chết tới nơi rồi, ông ta bảo gọi cho con thì con không bắt máy, hiện giờ nhà họ Cố muốn hủy hợp tác với ông ta, nửa năm khổ cực lại bị phá hủy trong vòng một ngày.” Tề Lan như đang kể chuyện cười vậy, chẳng có chút tình cảm nào, bà nói tiếp: “Ông ta có bị gì thì mẹ cũng chẳng quan tâm, mẹ chỉ muốn hỏi thăm tình hình của con hiện giờ.”
“Vẫn ổn mà.” Đồ Ngôn hờ hững nhìn kính chiếu hậu, đầu ngón tay vô thức gẩy gẩy lớp vỏ da của vô lăng: “Ly hôn thì có vấn đề gì đâu, chẳng phải ba với mẹ ly hôn nhiều năm nhưng vẫn sống tốt đấy sao?”
Tề Lan ngừng cười, nghiêm túc hỏi: “Thế nên con muốn dùng chuyện ly hôn để trả thù ba mẹ? Muốn khiến ba mẹ áy náy?”
“Con không có ý đó.”
“Tiểu Ngôn, mẹ đã nói với con từ lâu rồi, nếu đổ vỡ tình cảm của ba mẹ làm con sợ hãi với hôn nhân, vậy mẹ rất xin lỗi, nhưng đây là chuyện không thể cứu vãn được, mẹ sẽ không vì con mà nối lại tình xưa với Đồ Phi Hoành, không bao giờ.”
Tề Lan che điện thoại hỏi thăm gì đó với người bên cạnh, sau đó tiếp lời: “Con lớn như thế rồi sao còn không rõ chứ, tình yêu và tình thân cũng chỉ tô vẽ thêm cho sinh hoạt thôi, không phải là toàn bộ cuộc sống——”
Đồ Ngôn muốn ngăn lại mấy lời sáo rỗng của Tề Lan, cậu nói: “Mẹ nghĩ nhiều rồi, chuyện con ly hôn không liên quan tới ba mẹ.”
“Được rồi, mẹ lo lắng cho tâm trạng của con thôi, nếu rảnh rỗi con có thể tìm thêm bạn để chơi, đi ra ngoài du lịch, hoặc là đến chỗ mẹ chơi.”
Đồ Ngôn vừa định nói chuyện thì nghe thấy phía Tề Lan có tiếng ầm ĩ, Tề Lan che micro nói: “Tiểu Ngôn, chỗ mẹ có chút chuyện phải xử lý, mẹ cúp trước nhé.”
Lại là “có chút chuyện”.
Đồ Ngôn mờ mịt cầm điện thoại, một lúc sau mới tìm thấy nút tắt, ấn tắt màn hình.
Hôm nay là ngày tròn một tháng cậu ly hôn.
Ngày cậu và chồng cũ lên giường với nhau.
Ngày mẹ cậu chợt nhớ tới cậu rồi chúc một câu muộn màng “ly hôn vui vẻ”.
Hết thảy mọi thứ đều nực cười.
14
Có đôi khi Đồ Ngôn thật sự rất hâm mộ Cố Trầm Bạch, bởi vì anh có được người nhà yêu thương anh nhất thế giới này.
Ký ức khiến Đồ Ngôn khó quên nhất chính là sinh nhật lần ấy của Cố Trầm Bạch, đầu tháng Bảy khoác lên mình tiết trời dễ chịu.
Khi ấy cậu và Cố Trầm Bạch đã kết hôn được hơn một tháng, trạng thái giữa hai người vẫn là nửa lạ nửa quen, đương nhiên, “nửa lạ” là do Đồ Ngôn né tránh, còn Cố trầm Bạch vẫn đối xử tốt với cậu mà chẳng cần hồi đáp.
Ăn xong bữa sáng, Cố Trầm Bạch bỏ bát đũa vào máy rửa bát, sau đó do dự một chốc, nhẹ giọng hỏi Đồ Ngôn: “Ngôn Ngôn, hôm nay là sinh nhật anh, ba mẹ có tổ chức sinh nhật ở nhà cho anh, không có người ngoài đâu, chỉ có ba mẹ và anh trai thôi, còn có ông bà ngoại, em có đồng ý tham gia không?”
Đồ Ngôn lắc đầu theo phản xạ: “Không muốn.”
Ánh mắt của Cố Trầm Bạch có hơi u ám, nhưng vẫn cười với Đồ Ngôn: “Không sao, vậy tối anh sẽ cố gắng về sớm nấu cơm tối cho em.”
Đồ Ngôn biết Cố Trầm Bạch rất thất vọng, thậm chí trong giây phút ấy, cậu muốn nói thêm mấy lời ác ý hơn để khiến Cố Trầm Bạch thất vọng hơn, nếu vậy có phải anh sẽ dần hết thích cậu không? Làm thế thì có phải hôn nhân giữa hai người họ sẽ nhanh kết thúc hơn không? Nhưng cậu không nói, trái lại còn buột miệng bảo: “Thôi được rồi, tôi sẽ tham gia.”
Cố Trầm Bạch vui quá chừng, gọi ngay cho mẹ Cố, nói bà biết món nào Đồ Ngôn thích, món nào không.
Chờ đến nhà lớn của nhà họ Cố, Đồ Ngôn mới biết người trong nhà thương Cố Trầm Bạch tới nhường nào, vì tiệc sinh nhật của anh, bọn họ đều ăn mặc rất trang trọng, ai cũng chuẩn bị quà cho anh.
Thậm chí mẹ Cố còn thương lây sang cả Đồ Ngôn mà chuẩn bị quà cho cậu, là một chiếc đồng hồ đeo tay limited.
Ông ngoại của Cố Trầm Bạch thì vừa quắc thước vừa ôn hòa, nhìn vào là biết ông rất hay cười, ông khoe với Cố Trầm Bạch rằng ông mới học được một chức năng mới của điện thoại di động, còn nói rằng mình biết luôn cả mua hàng trên mạng.
Bà ngoại của Cố Trầm