Ninh Tiểu Phi hiện tại vô cùng bối rối lại không thể làm gì, miếng sủi cảo đã bỏ vào trong miệng, nhân bánh còn có chút bỏng.Nuốt không trôi, nhả không được, Ninh Tiểu Phi chỉ có thể ngậm miếng sủi cảo đứng ở mép bàn, giơ khóe môi hướng anh mà cười.Nhân bánh vẫn còn nóng hôi hổi, Ninh Tiểu Phi chu miệng hút lấy ngụm khí lạnh, miếng sủi cảo làm phồng lên hai bên má, đôi mắt sáng ngấn nước có mấy phần ngượng ngùng, còn có mấy phần lấy lòng, lại thêm vài phần bất đắc dĩ.Biểu cảm kia, đáng yêu như trẻ con, liền xem như một người luôn lạnh nhạt như Mục Thiên Dã, cũng là trong lòng mềm nhũn.Dùng sức nhai mấy cái, Ninh Tiểu Phi nhanh chóng đem nuốt xuống miếng sủi cảo bên trong miệng."Em.
.
.
Em không phải cố ý ăn vụng, em chính là giúp ông xã nếm thử có mặn hay không.
.
.
Em liền ăn một cái.
Nếu là anh không đủ.
.
.
Hức.
.
."Nói được một nửa, ninh Tiểu Phi không kiềm chế được nấc lên một cái.Vì lúc nãy nuốt quá gấp mà miếng sủi cảo bị nghẹn trọng họng.Cổ họng nghẹn đến khó chịu, Ninh Tiểu Phi khống chế không nổi lại nấc thêm cái nữa, vội vàng xoay ngươi vọt tới vòi nước bên kia, lấy ngay một cốc nước lạnh đem uống hết, lúc này mới xem như đem miếng sủi cảo còn nghẹn ở cổ họng nuốt xuống.Đưa tay vuốt ngực xuống, Ninh Tiểu Phi xoay người chạy tới cạnh bàn bên cạnh Mục Thiên Dã."Em lấy cho anh một miếng nhé?""Không cần."Mục Thiên Dã kéo ra cái ghế, ngồi ở bên bàn.Ninh Tiểu Phi thầm thở phào, đem cà phê đã pha xong bưng tới bên tay anh."Đây là cà phê của ông xã, vậy anh từ từ ăn, em lên lầu trước.Vỗ vỗ ngực vì bị nghẹn mà thấy khó chịu, Ninh Tiểu Phi cầm điện thoại cấp tốc chạy lên lầu, Mục Thiên Dã quét mất một vòng trên bàn bày ra chưng sủi cảo hấp cùng với bát cháo, cầm lên đôi đũa Ninh Tiểu Phi chuẩn bị cho mình, gắp lấy một miếng sủi cảo đưa đến bên miệng.Chú ý tới cà phê, Mục Thiên Dã lập tức đứng dậy, đem cà phê bỏ vào trong tủ lạnh bên cạnh.Loại đồ uống như cà phê này, hoặc là phải uống lạnh, hoặc là phải uống nóng, Mục Thiên Dã chính là không thích cà phê nguội như này.Mục Thiên Dã đem cà phê bỏ vào tủ lạnh, ánh mắt nhìn quanh, không khỏi sinh ra nghi hoặc, trừ một hộp cà phê cùng một túi bắp cải hẹ, Mục Thiên Dã không nhìn thấy bất cứ đồ vật