Chiếm Hữu Độc Quyền Mục Tiên Sinh Sủng Không Ngừng!

Không Phải Giường Nhà Cô


trước sau

Edit: Quả Chanh Nhỏ

Hình ảnh trước mắt quay ngoắt, biết mình lập tức sẽ ngã trên đất, Ninh Tiểu Phi theo bản năng thét lên một tiếng, đưa hai tay lên bảo vệ đầu.

Thấy thế, đầu lông mày Quý Mặc nhảy lên một cái, sải bước lớn chạy lại, vươn tay đẩy cái ghế của cô tránh cô bị ngã.

Thân thể ngã đang theo đà ngã xuống đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi được nâng lên...

Ninh Tiểu Phi hạ đôi tay đang che đầu xuống, chỉ thấy Quý Mặc đang từ trên thành ghế của cô buông tay ra.

Cô vội vàng đứng dậy, cảm kích mở miệng.

"Cảm... cám ơn Quý Đạo!"

Quý Mặc ánh mắt đảo qua đôi chân chỉ có tất chân mỏng của cô, khuôn mặt nhỏ của cô lập tức đỏ lên, vội vàng đem chân rụt lại về sau.

"Về sau xin chú ý cái hình tượng của cô, đây là văn phòng, không phải nhà giường nhà cô!"

Nghe được câu này của đối phương, phần cảm kích kia của Ninh Tiểu Phi nháy mắt biến thành phẫn nộ.

Nếu không phải do anh ta, cô cần gì phải muộn như vậy còn ở nơi này tăng ca?

Ngửa mặt lên, lông mày nhỏ của Ninh Tiểu Phi nhướn lên, "Nếu biết nơi này là văn phòng, về sau thời điểm Quý Đạo xuất hiện đừng như Sadako, thật là sợ, dọa tôi sợ chết ngài đền được sao!"

Chỉ là độc mồm thì ai mà không biết?

Đưa tay xếp lại tư liệu cùng máy tính trên bàn, định vươn chân đi lại đôi giày cao gót nhưng đôi giày dường như đang chống lại cô, cô chỉ muốn một chân đá văng ra ngoài. Ngay trước mặt Quý Mặc, cô không muốn làm hỏng hình tượng của mình.

Đành phải cúi người đi lại đôi giày, vặn eo bước ra khỏi cửa phòng kế hoạch, thấy cửa lớn đóng chặt, cô nhấc chân đá tung cánh cửa.

Móa!

Mũi chân đau quá.

Nhíu mày hút một ngụm khí lạnh, cô cố gắng chịu đau, hùng dũng hiên ngang bước ra khỏi cánh cửa phòng kế hoạch.

Quý Mặc hơi nhíu lấy lông mày, nhìn cô nhấc lên chân, đoán được tiểu nha đầu vừa mới đá cửa bị đau chân, hơi nhíu mày, sau đó liền khống chế không nổi cười khẽ một tiếng.

"Tiểu nha đầu này, thật đúng là có cá tính!"

Trong hành lang, đem máy tính cất vào túi, Ninh Tiểu Phi khập khiễng rời khỏi đài truyền hình, khập khiễng bước vào tàu điện ngầm, tìm một chỗ đứng trên hành trình trở về nhà, trong lòng nghĩ nghĩ lại tức giận.

Mắng Bùi Nhược Hi,
mắng Quý Mặc... Cuối cùng liền ngay cả ông xã Mục Thiên Dã của cô cũng bị quy lại mắng.

Anh ta dù ở xa nhưng dù sao vẫn có xe đưa đón, cô thì sao?

Tàu điện ngầm đều phải đi hai chuyến, mỗi ngày đi đường đều phải mất đến hai giờ đồng hồ, vào giờ cao điểm còn không có chỗ ngồi, ra khỏi tàu điện ngầm lại phải đi bộ thêm hai mươi phút...

Chân cô hôm nay sắp không thể chịu nổi nữa rồi!

Hóa phẫn nộ làm lực lượng, cô vừa đi vừa mắng, rốt cục cũng về đến trước cửa toà kia biệt thự sang trọng.

Vừa vào cửa, lập tức liền vứt bỏ giày cao gót, đem túi cùng tài liệu vứt lên trên bàn trà, thả mình lên chiếc sô pha êm ái có giá trị kinh người...

Từ trên đùi cởi xuống tất chân, cô nâng hai cái chân nhỏ dựng vào ghế sô pha chỗ tựa lưng, lại chân rút về, nhìn trái phải một cái.

"Ông xã? Ông xã!"

Dắt cuống họng gọi vài tiếng, không nghe thấy người đáp lại, Ninh Tiểu Phi lúc này mới trầm tĩnh lại, đem áo khoác nhỏ bó sát người cởi ra vứt lên trên cái ghế đối diện, đặt đôi chân sưng tấy lên ghế sô pha, thoải mái nằm xuống, dựa vào ghế sô pha lớn.

Khách quý, khách quý...

Đúng rồi!

Nhìn chăm chú lên chiếc đèn pha lê nhiều tầng lộng lẫy trên trần nhà, ánh mắt Ninh Tiểu Phi đột nhiên sáng lên.

Cô có thể trực tiếp mời ông xã không phải là được sao, vị này chính là Đại thần trong ngành xây dựng, có địa vị trong nhiều lĩnh vực, tạp chí Time đều đã từng mời anh lên trang bìa, gần đây lại vừa mới đạt được được vinh dự "Giải Nobel kiến trúc".

Luận tướng mạo, luận dáng người... So với đại minh tinh Tây Thành đang hot lúc này cũng là không kém một chút nào.

...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện