Cô cứ tưởng hắn sẽ nói rằng đây không phải là sự thật. Nhưng có lẽ cô đã thất vọng rồi...thất vọng tràn trề dâng trào trong lòng cô...
- Em...em...có tin anh không?_ đây là câu đầu tiên mà hắn nói với cô.
Hắn thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra? Nhưng hắn nhất định sẽ tìm ra sự thật. Điều quan trọng là hắn cần cô tin tưởng hắn, dù chỉ một ít thôi.
Cô nghe hắn nói thì cười ra nước mắt, hắn hỏi cô có tin hắn không ư...?
Làm sao cô có thể tin hắn được đây? Cô cũng không dám tin là hắn phản bội cô, nhưng chứng cớ rành rành như vậy thì có chết cô cũng không thể nào phủ nhận được điều đó.
- Làm sao tôi có thể tin tưởng anh được đây hả? Tôi cũng muốn tin anh...nhưng mà...hức...hức..._ nói đến đây cô không kiềm được lòng mà khóc nức nở.
Hắn nghe cô nói vậy thì bất lực ngồi bên cạnh cô.
Phải mất một lúc thì cô mới bình tĩnh lại và lên tiếng. Nhưng lời cô nói ra lại là muối xát mạnh vào tim của hắn.
- Li hôn đi, tôi suy nghĩ kĩ rồi. Dù sao giữa anh và tôi cũng chưa có con, nên cũng không có sự ràng buộc nhau. Hiện tại anh cũng sắp được làm bố rồi. Tôi cũng nên rút lui thôi nhỉ? Tôi không thể nào để một đứa bé sinh ra mà không có cả bố lẫn mẹ được...lương tâm của tôi không cho phép.
Có lẽ cô phải từ bỏ thôi, cô thua Trinh rồi...thua thật sự rồi. Tình cảm giữa hai người bao nhiêu năm cũng không thể so sánh được với một đứa con gái ở cùng hắn một đêm...
Cô thừa nhận bản thân mình là một cô vợ Danh Ngôn Chính Thuận, được mọi người và pháp luật công nhận là hợp pháp, nhưng cô vẫn thua một kẻ được gọi là " Tình Nhân" của chồng.
Cô thua cô ta vì tình cảm của hai người không đủ sâu nặng, để có thể từ chối được mọi cám dỗ. Mặc dù hắn nói rằng hắn không có tình cảm với cô ta, nhưng ai biết được rằng tương lai, say này như thế nào?
Bây gờ cô ta đang mang trong mình dòng máu của hắn, là đứa con của hắn. Được hình thành từ sự kết tinh giữa hai người thì sớm muộn gì tình cảm của họ cũng được sinh sôi nảy nở.
Nếu vậy...bây giờ cô chủ động rời bỏ hắn, và kết thúc cuộc hôn nhân này thì sẽ tốt cho cả hai. Cô sợ sau này bản thân không thể nào dứt bỏ được hắn, nếu không dứt khoát từ bây giờ, cô sợ rằng sau này sẽ bị hắn vứt bỏ mà thôi, mà là sự vứt bỏ rằng nhẫn, không một chút thương hại...không sớm cũng muộn. Nhất định sẽ là như vậy...!
Nói rồi cô loạng choạng đứng dậy. Nhưng vừa đứng thì liền có một lực mạnh kéo cô trở lại.
- Em không được phép rời khỏi anh. Dù anh có chết, thì anh cũng không