* Cạch*
Tiếng mở cửa vang lên, người bước vào là chồng cô, thấy hắn bước vào cô vội vàng giấu tờ giấy siêu âm xuống dưới gối nằm, cô vẫn chưa đủ can đảm để nói với hắn chuyện mình có con...cô không biết phải mở lời như thế nào cho đúng?
Thấy hắn, cô nở một nụ cười nhẹ, rồi nói với hắn:
- Anh lên phòng rồi sao? Em định nhờ anh pha cho em một ly sữa, nhưng anh lên rồi thì thôi, để em xuống lấy cũng được.
Nói rồi cô xuống phòng lấy sữa, bây giờ trong người cô còn có một sinh mạng bé nhỏ nữa. Cô phải chăm sóc cho đứa con nhỏ bé của mình mới được.
Hắn thấy cô nói vậy liền không nói gì, mà nằm ngay trên giường, bỗng hắn thấy có một mảnh giấy dưới gối, lúc đầu hắn không để ý lắm đâu, nhưng có một cái gì thúc giục khiến hắn phải lấy tờ giấy ấy ra.
" Giấy Siêu Âm..."
Trên đó là dòng chữ có trên của cô, trên đó là hình ảnh đứa con của và cô hắn. Lúc đầu nhìn thấy hắn không tin đó là sự thật, hắn phải dụi mắt mấy lần, phải tự véo vào má mình mấy cái, thì hắn mới tin đó là sự thật.
Cô có thai rồi sao...? Tại sao cô lại không nói với hắn...? Cô định giấu hắn sao...?
Lúc này hắn mới ngỡ ngàng ra, sáng nay hắn gặp cô ở bệnh viện. Thì ra là lúc đó cô đi siêu âm...
_________
Sau khi thưởng thức cốc sữa nóng hổi ngon lành, khi cô đang bước lên phòng của mình, nhưng giữa chừng lại đụng mặt của Trinh.
Thấy cô, ả ta thoáng giật mình nhưng sau đó lại khôi phục, rồi nở một nụ cười giả tạo rồi nói:
- Cô vẫn còn tâm trạng và mặt mũi để ở cái ngôi nhà này hay sao? Tôi tưởng cô phải đau lòng lắm chứ, khi thấy chồng mình đưa người con gái khác đi khám thai? Tôi khuyên cô nên rời xa anh Duy đi, để cho con tôi có được một gia đình hạnh phúc được không?
Cô nghe Trinh nói mà cảm thấy nực cười, có bao giờ tiểu tam lại lên mặt và dạy đời cho chính thất không cơ chứ? Não của ả ta bị nhúng nước rồi hay sao, mà nói năng thiếu suy nghĩ vậy?
- Câu đó tôi nên dành cho cô đó Trinh, ai đời kẻ đi giật chồng người khác lại cho mình cái quyền như chính thất? Cô nên nhớ được ở lại căn nhà này là nhờ tôi, vốn dĩ chồng tôi đưa cô đi khám thai là do anh ấy thương hại cô, anh ấy cảm thấy thương hại cho đứa bé trong bụng cô, nói thật có khi... đứa bé trong bụng cô chưa chắc là của chồng tôi...!
Ả ta nghe đến câu cuối thì hơi đơ người ra, không lẽ cô đã biết chuyện gì rồi sao...? Không thể nào...!
Ả ta nhìn cô một hồi lâu, rồi đôi mắt chuyển hướng xuống bụng của cô, Trinh đang dùng đôi mắt của mình để dò xét bụng của cô.
Cô nhìn thấy tình hình không ổn liền quay lưng rời đi, đang đi cô khựng lại nói:
- À...chuyện lần trước tôi có dùng những lời lẽ khó nghe, tôi thấy bản thân mình không nên nói như vậy, xin lỗi cô nhiều.
Không để Trinh trả lời mình, cô bước nhanh chân lên phòng ngủ. Nếu