Đầu ngón tay Tạ Lan Chi dừng lại ở khung tìm kiếm WeChat, Tần Thư rống lớn tiếng như vậy, giống như đối tượng hắn gửi tin nhắn không phải Từ Ninh, mà là người tam thể ngoài hành tinh, tin nhắn của hắn mà gửi đi, địa cầu liền bị hủy diệt.
Trải qua vài lần lễ rửa tội trước, đối mặt với Tần Thư bộc phát hành vi không bình thường, Tạ Lan Chi đã có thể làm được thản nhiên đối mặt.
"Vì cái gì?"
Tần Thư khẩn trương hề hề mà nhìn chằm chằm di động của Tạ Lan Chi, tựa như đang xem một cái bom hẹn giờ.
Vì cái gì? Con mẹ nó còn hỏi?! Nếu là Tạ Lan Chi giúp Từ Ninh tìm về thẻ sinh viên, dựa theo tính cách của Từ Ninh, khẳng định sẽ đặc biệt cảm kích hắn, không cẩn thận còn muốn mời hắn ăn cơm.
Sau đó Tạ Lan Chi lại mời lại hắn, thường xuyên qua lại như thế, phiếu "Lan Ninh" này không trúng liền mới là lạ.
Hắn sao có thể trơ mắt mà nhìn loại chuyện phát rồ này phát sinh.
Tần Thư dùng dư quang ngó Sở Thành.
Đứa bé tội nghiệp này còn không phát hiện bọn họ, còn đang buồn đầu tìm thẻ sinh viên, không nghĩ tới thẻ sinh viên của Ninh Ninh đã bị công quân tự mang ánh sáng chính quy Tạ Lan Chi nhặt được.
Xào cp không dễ, Thư Thư thở dài.
Tần Thư định thần, nói: "Anh có thể đưa thẻ sinh viên cho em không, để em đưa cho Ninh Ninh a."
Tạ Lan Chi khơi mào mi.
"Anh biết, em đang theo đuổi Ninh Ninh, đây là một cái cơ hội tốt tiếp cận cậu ấy." Tần Thư chắp tay trước ngực, khẩn cầu nói, "Làm ơn."
Tạ Lan Chi nhìn thẻ sinh viên trong tay.
Thẻ sinh viên có tên họ chủ nhân, khoa học cùng ảnh chụp.
Hắn cùng Từ Ninh chỉ thấy quá một hai lần, diện mạo của đối phương đều nhớ rõ không rõ, nhưng xem ảnh chụp trên thẻ sinh viên, thật là một nam sinh xinh đẹp dị thường, khó trách đàn em nhỏ sẽ thích.
Hắn nhìn Tần Thư vẻ mặt chờ mong, trong lòng có chút vi diệu hòa hảo cười.
Gần đây đàn em nhỏ giống như đang thay đổi, đối với hắn lúc nóng lúc lạnh, mỗi lần nhìn thấy hắn đều phải cười không cười, khiến người ta hoàn toàn đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.
Tạ Lan Chi chậm rãi nói: "Có thể thì có thể."
Tần Thư trước mắt sáng ngời.
"Nhưng như vậy em có phải lại thiếu anh mộ ân tình không." Tạ Lan Chi đem thẻ sinh viên trong tay đưa cho Tần Thư, "Lần trước cho em tắm nhờ nhân tình trị giá 35 tệ trà sữa, lần này trị giá bao nhiêu?"
"Đội ơn, về sau ( nhãi con) cùng Ninh Ninh kết hôn, anh có thể không đưa tiền mừng." Tần Thư sợ Tạ Lan Chi đổi ý, mau chóng nhận thẻ, nhưng Tạ Lan Chi bỗng nhiên nâng tay lên, khiến hắn bắt được sự cô độc.
Tạ Lan Chi bật cười: "Anh không thiếu chút tiền mừng này."
"Vậy anh muốn cái gì."
"Thật lâu không được nghe em kêu đàn anh ," Tạ Lan Chi cầm thẻ quơ quơ trước mặt hắn, "Gọi một tiếng nghe thử?"
Được lắm, nguyên tác quả nhiên không nói sai, họ Tạ mặt ngoài có phong độ có hàm dưỡng, ý xấu trong bụng lại là một chút cũng không thiếu.
Nhưng là vì nhãi con, đừng nói " đàn anh ", "Ba ba" hắn cũng có thể kêu.
Tần Thư tầm mắt mơ hồ, lẹ làng mà kêu một tiếng: "Đàn anh."
Tạ Lan Chi tĩnh tĩnh, bỗng chốc đột nhiên nhanh trí, nói: "Nhìn anh mà gọi."
......!Đánh rắm thật nhiều.
Tần Thư không tình nguyện mà ngẩng đầu, đối mặt với gương mặt thâm thúy của Tạ Lan Chi, cầm lòng không đậu mà nở rộ ra một nụ cười so với ánh mặt trời ngày hè còn xán lạn hơn: "Đàn anh!"
Tạ Lan Chi: "......"
Tần Thư: "......"
Sợ nhất, là không khí đột nhiên an tĩnh.
Tạ Lan Chi một tiếng cười khẽ đánh vỡ không khí xấu hổ, "Thật dễ nghe."
Xong rồi, thuộc tính nhan khống của hắn bại lộ? Đây là kiểu họa gì vậy!
Tạ Lan Chi đem thẻ sinh viên nhét vào trong túi trước ngực Tần Thư, "Gần đây vì cái gì không gọi, anh đắc tội em?"
Tần Thư quay đầu đi, "Không có." Muốn trách thì trách anh quá hoàn mỹ, không thể không phòng.
Tần Thư hôm nay xuyên áo thun làm từ cây đay, nhìn qua rất có cảm giác phục cổ, nhưng nếu cứ luôn cọ xát làn da, liền sẽ không thoải mái.
Hắn vốn dĩ cảm thấy còn ổn, hiện tại trong túi nhét một tấm thẻ sinh viên, vải dệt dán lên đầu hạt đậu* của hắn, liền......!Rất kì quái.
*bản gốc là đầu v*ú nhưng mình ngại quá nên chỉ có thể để hạt đậu thôi, mn tự tưởng tượng nhen
Mẹ nó Tạ Lan Chi, anh làm cái quái gì bỏ thẻ sinh viên ở chỗ kỳ quái vậy!
Hai người ở dưới thái dương phơi lâu như vậy, Tạ Lan Chi nhìn qua vẫn là thanh thanh lãnh lãnh, mặt Tần Thư cùng bên tai đều đỏ thấu.
Hắn muốn đem thẻ sinh viên lấy ra khỏi túi, cố tình Sở Thành sớm không phát hiện bọn họ, muộn không phát hiện bọn họ, lúc này tới.
"anh Lan anh tìm em à." Hắn nhấc lên vạt áo lau mồ hôi, nhìn đến Tần Thư có chút kinh ngạc, "Sao mày cũng ở đây."
Tạ Lan Chi thay Tần Thư trả lời: "Vừa vặn đi ngang qua.
Cậu đang tìm cái gì? Để tụi anh giúp cậu tìm."
Sở Thành ấp úng nói: "Không, không phải đồ quan trọng gì."
Tần Thư chịu đựng khác thường trước ngực, nói: "Không quan, mày còn trốn học tới tìm?"
Sở Thành trừng Tần Thư, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn.
Tần Thư làm bộ không nhìn thấy, "Đúng rồi, mày không phải cùng anh Lan chơi bóng sao, sao lại chạy đến sân bóng tìm đồ rồi?"
Sở Thành từ hàm răng nghiến ra bốn chữ: "Mày câm miệng."
"Rốt cuộc là thứ gì a thần thần bí bí," Tần Thư tiện hề hề mà nói, "Tụi tao tới cũng tới rồi, liền thỏa mãn một chút lòng hiếu của tụi tao đi."
Tạ Lan Chi nói: "Anh không rất tò mò."
Tần Thư lạnh nhạt, "Em rất cảm kích anh ha."
"Bất kể là mất cái gì, tìm như vậy đều không phải biện pháp." Tạ Lan Chi nói, "Lên diễn đàn đăng tin tìm đồ đi."
Sở Thành nhẹ nhàng thở ra, "Có đạo lý, em không tìm.
Các anh ăn cơm chưa?"
Tạ Lan Chi: "Chưa.
Cùng ăn?"
"Đi đi đi."
Tần Thư hướng Tạ Lan Chi gửi đi ánh mắt ai oán.
A, hạt đậu nhỏ của ông đây đâu quá nga.
Hắn trở về liền phải vứt cái áo thun đáng chết này.
Ba người đi quán canh gà ở bên ngoài trườngăn.
Phần canh đã đặt được bưng lên, màu sắc nồng đậm, hoàn toàn ngon miệng, đồ ăn kèm là đậu phụ trúc, măng tây, bánh mật còn có Tần Thư nhiệt liệt đề cử đậu hủ ngàn tầng, cùng với một bình lớn nước mơ chua giải nị.
Tần Thư chỉ là ngửi được cái hương vị kia, nước liền không biết cố gắng mà từ khóe miệng chảy xuống dưới.
Sở Thành là loại hình nam sinh vận động, sức ăn lớn, Tần Thư nửa cái cánh gà còn chưa có ăn xong, hắn đã nhổ ra năm sáu cái xương.
Hắn ăn đến không kềm chế được, càng ăn càng nhanh, làm đến Tần Thư cũng không tự giác mà tăng tốc độ ăn.
Tạ Lan Chi chiếc đũa cứng đồ ở giữa không trung, "Các em là ba năm không ăn cơm sao."
Tần Thư đoạt không lại Sở Thành, hắn còn ăn chưa đã ghiền, cuối cùng một khối ngàn tầng đậu hủ đã bị Sở Thành gắp đi rồi, hắn còn làm trò trước mặt Tần Thư, cố ý ăn đến siêu vui vẻ, đúng là học sinh tiểu học ấu trĩ.
Sở Thành đánh một cái cách, cảm thấy mỹ mãn mà oán giận: "Cái gì mà phần đặc biệt a, đều không đủ một mình tao ăn."
Tần Thư tức giận bất bình: "Một chậu lớn vậy đều không đủ cho mày ăn, mày có nghĩ tới hay không đây là một sinh mệnh gà? Mày không có, mày trước nay đều không nghĩ tới, mày chỉ để ý bản thân mày."
Một chiếc editor đang gặm chân gà đọc tới đây thì bị nghẹn.jpg
Tạ Lan Chi buồn cười, ấn xuống cái chuông trên bàn, tìm phục vụ tính tiền.
Sở Thành vội nói: "Lần này để em mời!"
Chị gái phục vụ nói: "Sắp đến Tết Trung Thu, trong tiệm chúng mình có hoạt động, nếu là người một nhà ở trong tiệm dùng cơm, cũng ở trong tiệm chụp ảnh chung lưu niệm gửi lên vòng bạn bè, đạt được 30 like, liền được giảm giá 20% nga ~ xin hỏi các bạn là một nhà ba người sao?"
Tạ Lan Chi: "......"
Tần Thư đang cắn ống hút uống nước mơ chua, nghĩ thầm hắn cùng Sở Thành miễn cưỡng có thể tính một nhà hai người, nhưng Tạ Lan Chi thì nơi nào mát mẻ liền cút về