Có một nói một, cái chủ ý này thật sự rất kì cục.
Tuy rằng người ta ngoài mặt nhìn qua hoà thuận vui vẻ, ai biết trong đó có ai là đối thủ một mất một còn của nhau hay không ( tựa như hắn cùng em gái hội trưởng), vạn nhất rút thăm bắt phải người mình ghét, vậy không phải xui xẻo sao.
"Lan Ninh" đảng vì gặm đường ngay cả loại sự tình này đều có thể làm ra, quả thực phát rồ! Hắn dám dùng tóc của Sở Thành đánh cược, em gái hội trưởngkhẳng định sẽ động tay chân lúc rút thăm, để Tạ Lan Chi ở cùng một chiếc phòng xe với Từ Ninh.
Nhưng mà những người khác đều cho hội trưởng thể diện, sôi nổi tỏ vẻ tán đồng, đồng thời Vương Du Dư cùng Tần Thư đứng ở cùng một trận chiến tuyến cũng không có ý kiến gì.
Tần Thư buồn bực nói: "mày không sợ Ninh Ninh sẽ bóc được Tạ Lan Chi?"
Vương Du Dư nói: "Xác suất không lớn, tao cũng có khả năng."
Tần Thư thở dài lắc đầu.
Người trẻ tuổi, mày đối với ánh sáng của nam chính và khả năng của fan CP hoàn toàn không hiểu gì cả.
"Nếu mọi người đều không ý kiến, vậy quyết định như vậy." Em gái hội trưởng trong mắt lập loè hưng phấn, "Tôi đã chuẩn bị sẵn tờ giấy, mỗi người lấy một tấm, bắt được con số tương đồng thì chính là bạn cùng phòng đêm nay." Nàng làm bộ làm tịch mà nhìn xung quanh, "bắt đầu từ giáo thảo đẹp trai nhất của chúng ta đi."
Em gái hội trưởng đi đến trước mặt Tạ Lan Chi, cười nói: "Lan Chi, lấy một tấm?"
Tần Thư đôi mắt trừng như cái chuông đồng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay em gái hội trưởng, muốn từ trong hộp tối mà tìm được chứng cứ gian lận của nàng.
Tạ Lan Chi cũng không tán đồng cái gọi là "Theo đuổi kích thích" của em gái hội trưởng, với hắn mà nói cùng những thành viên không thân thuộc này ngủ chung không bằng một mình tự tại.
Nhưng hắn vẫn là lấy một tấm, nói: "3."
"OK! Vậy kế tiếp đến ai lấy?"
Một nữ sinh đi rất gần em gái hội trưởng nói: "Giáo thảo bóc xong rồi, đương nhiên nên đến phiên giáo hoa lấy!"
Thảo* ( một loại thực vật), vậy mà còn có đồng lõa!
*thảo: phát âm gần giống thao (đ*).
Mọi người một trận cười vang, mọi người đều biết, giáo hoa của đại học bọn họ là một nam sinh.
Từ Ninh mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, "Tôi sắp luyện ra cơ bắp,các người đừng gọi tôi là giáo hoa nữa được không."
Em gái hội trưởng sắc mặt trắng nhợt, miễn cưỡng cười vui nói: "Từ Ninh em luyện cơ bắp làm gì, em hiện tại đã khá tốt, không thể lại cơ nữa đâu!"
Từ Ninh nói: "Em cảm thấy còn muốn cường tráng thêm nữa."
Tần Thư cùng em gái hội trưởng trăm miệng một lời: "Đừng ——" nói xong, hai người đều là sửng sốt, bốn mắt nhìn nhau sau, lại nhanh chóng đem ánh mắt dời đi.
Vô luận là "Lan Ninh" hay là "Thành Ninh", "Ninh" đều ở phía sau, nhưng việc này cũng không thay đổi được bọn họ phải đối diện sự thật.
Những người khác tò mò mà nhìn bọn họ, em gái hội trưởng ho nhẹ một tiếng, đem tờ giấy đưa tới trước mặt Từ Ninh: "Tới."
Từ Ninh tùy tiện rút một tấm, nhìn đến con số, trước tiên nhìn sang Tạ Lan Chi, "Tôi cũng là 3."
Em gái hội trưởng lập tức bắt đầu phù hoa mặt đất diễn, "Các cậu nhanh như vậy liền thành một đôi, cũng quá có duyên đi!"
Tần Thư cười lạnh nói: "Kỹ thuật diễn vụng về."
Vương Du Dư cau mày, "Như thế nào sẽ trùng hợp như vậy."
"Tao sớm đã nói,giữa Tạ Lan Chi và Từ Ninh có cổ lực lượng thần bí, thúc đẩy bọn họ ở bên nhau." Tần Thư tươi cười chua xót, "Mày còn không tin."
"Tao tin tưởng khoa học."
Tần Thư nhìn Tạ Lan Chi cùng Từ Ninh, toan nói: "Tao cũng đã từng tin tưởng khoa học."
Đến phiên Tần Thư rút, em gái hội trưởng kia phải nói là kiêu căng ngạo mạn, khóe miệng mang theo khiêu khích mỉm cười, "Thế nào a đàn em Tần Thư, em có vừa lòng với hoạt động của hội hôm nay không."
Tần Thư nghiến răng nghiến lợi lại bất lực, rút ra một tấm "5", giống Vương Du Dư, hắn một bộ biểu tình ăn phải ruồi bọ, Vương Du Dư biểu tình cũng là một lời khó nói hết, bọn họ tựa hồ đều cảm thấy cùng đối phương ở một đêm mình mới là người chịu thiệt.
Rút thăm kết thúc, em gái hội trưởng đem chìa khóa phòng xe phân phát cho mọi người.
"Đêm nay mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai bốn giờ đúng giờ tập hợp."
Tần Thư sợ tới mức trên đầu cọng tóc cũng dựng ngược, "Mấy, mấy giờ?"
"Bốn giờ," Từ Ninh nói, "Bên cạnh có một ngọn núi, ngày mai muốn ở trên núi xem mặt trời mọc."
Mỗi cái tế bào trên người Tần Thư đều thét chói tai cự tuyệt, "Được thôi, là tại hạ thua."
Lấy được chìa khóa, từng người tan đi.
Bảy chiếc phòng xe đều nhịp mà ngừng ở trên mặt cỏ, mỗi chiếc cách nhau ba bốn m, cũng không biết hiệu quả cách âm thế nào.
Từ Ninh cầm hành lý đi hướng một chiếc phòng xe trong đó, khi đi ngang qua Tần Thư còn nói ngủ ngon.
Vương Du Dư ôn thanh nói: "A Ninh, không chúc tôi ngủ ngon sao?"
Từ Ninh ý cười hơi thu, "Ngủ ngon."
Vương Du Dư: "......"
Tần Thư mắt trông mong mà nhìn Từ Ninh lên xe, Tạ Lan Chi đi đến trước mặt hắn, nói: "Thực thất vọng?"
Tần Thư không thêm che giấu gật gật đầu.
"Có muốn đổi không?"
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Tần Thư lại lần nữa bùng lên, "Muốn a! Đàn anh anh lại muốn làm người tốt nữa đúng không."
Tạ Lan Chi hỏi: "Muốn đổi với ai.
Anh, hay là Từ Ninh."
"Cái này mà còn hỏi?" Tần Thư nói, "Đương nhiên là đổi với anh!" Nếu đổi với Từ Ninh, Từ Ninh liền thành bạn cùng phòng của Vương Du Dư, tốt xấu cũng là một tên công, cùng nhau rửa rau hắn còn có thể tiếp thu, cùng nhau ngủ thì miễn đi.
Tạ Lan Chi: "Ha hả." Thì ra cá của hải vương cũng có phân biệt thích nhất và thích một chút, lại có thêm kiến thức về hải vương rồi.
Tần Thư tha thiết mà chờ mong: "Đàn anh nguyện ý đổi với em sao?"
"Không muốn." Tạ Lan Chi nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi rồi, lưu lại Tần Thư một đầu dấu chấm hỏi.
Tần Thư cùng Vương Du Dư lên phòng xe của bọn họ.
Phòng xe không sai biệt lắm có một thùng xe to, chim sẻ tuy nhỏ, nội tạng đều đủ.
Bên trong có phòng tắm, WC, sô pha, bàn ăn, còn có một cái loại tủ quần áo nhỏ, trang hoàng đơn giản đến hào phóng, giá cả cũng không tính đắt, khó trách thành chỗ ở hot.
Nhìn thấy giường là giường tầng, Tần Thư lụm về được một ngụm máu —— ít nhất Từ Ninh cùng Tạ Lan Chi sẽ không ngủ chung trên một cái giường.
Vương Du Dư lấy quần áo, nói: "Tao đi tắm trước."
Tần Thư sống không còn gì luyến tiếc mà nằm liệt trên sô pha, "Nga."
Cũng không biết Từ Ninh cùng Tạ Lan Chi ai sẽ đi tắm rửa trước.
Nhưng mà vô luận là ai, bọn họ đều sẽ nhìn thấy đối phương cởi đồ.
Tưởng tượng đến cái này, Tần Thư nằm đều nằm đến không thoải mái, đáng tiếc sô pha quá nhỏ, hắn muốn kiếm một chỗ lăn cũng không có.
Vương Du Dư tắm rửa xong ra tới, nhìn đến Tần Thư ghé vào trên sô pha, mặt chôn trong gối, giống như một con cá mặn phơi khô.
"Phòng tắm dùng được rồi." Vương Du Dư nói.
Tần Thư chậm rì rì mà bò lên, dùng mu bàn tay xoa xoa đôi mắt.
Mới vừa tắm rửa xong Vương Du Dư không có mang mắt kính,dáng vẻ văn nhã trên người thiếu chút.
Hắn đã thay áo ngủ, mỗi một cái nút thắt đều cài kín mít.
Vương Du Dư xác thật là một anh đẹp trai, đáng tiếc xem Tạ Lan Chi nhiều, Tần Thư lại nhìn người khác cũng chỉ có một cảm giác: A, bất quá cũng chỉ như vậy.
Tần Thư vỗ vỗ chỗ trống bên người, "Chúng ta tâm sự?"
Vương Du Dư đứng không nhúc nhích, "nói cái gì."
"Mày hôm nay đều thấy rồi đó," Tần Thư nói, " còn cảm thấy tao nói Tạ Lan Chi là trở ngại lớn nhất, là đang nói không thành có sao?"
Vương Du Dư cầm lấy mắt kính mang lên, " người theo đuổi A Ninh luôn luôn không ít."
"So Tạ Lan Chi với những người theo đuổi khác, mày là đang vũ nhục Tạ Lan Chi sao?"
Vương Du Dư muốn cười không cười, "Nhắc nhở mày một chút, chúng ta cũng là một trong những người khác ."
Tần Thư xua xua tay, "Chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là, mày phải nhớ kỹ, Tạ Lan Chi mới là kẻ địch lớn nhất của chúng ta, mày nhìn chằm chằm hắn là được, những người khác mày hoàn toàn không cần để ý."
Tần Thư hiện tại phải trợ công cho Sở Thành, lại phải phòng Tạ Lan Chi, còn muốn nỗ lực học tập, ngủ nướng, chơi game, vội đến muốn chết muốn sống.
Nếu Vương Du Dư có thể kế thừa suy nghĩ này của hắn, canh phòng Tạ Lan Chi nghiêm ngặt, vậy hắn liền có nhiều tinh lực đi ứng đối chuyện khác, còn có thể thăng cấp vương giả —— kế hoạch duyệt!
Tần Thư tiếp tục mê hoặc Vương Du Dư: "《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 xem qua rồi chứ? Hiện tại, Tạ Lan Chi là Tào Ngụy mạnh nhất, mày với tao là Tôn Lưu, Ninh Ninh chính là thiên hạ! Hiện giờ ba phần thiên hạ, nếu chúng ta không noi theo Tôn Lưu liên minh Tần Vương, Ninh Ninh sớm hay muộn cũng rơi vào trên tay Tạ Lan Chi.
Đạo lý này mày nói có đúng không, nói đi."
Nhưng mà Vương Du Dư cũng không ngốc, "Nếu chúng ta ba người là tào, Lưu, Tôn, vậy ai là cuối cùng được thiên hạ Tư Mã thị?"
Đương nhiên phải là nhãi con a.
Tần Thư vừa muốn nói chuyện, di động vang lên, là " nhãi con thúi ~" gọi Wechat đến.
Tần Thư đối Vương Du Dư nói: "Tao đi ra ngoài nghe điện thoại trước, trở về chúng ta tiếp tục Tần Vương hoà đàm."
Tần Thư lấy di động xuống xe, cố ý đi xa một tí mới tiếp điện thoại: "Uy, Sở Thành."
Sở Thành thanh âm nghe tới có chút suyễn, " tình huống bên kia thế nào? Từ Ninh bị con mực Vương khi dễ không."
"Không có," Tần Thư tốt úc nói, "Nhưng hắn đêm nay muốn ngủ cùng một gian phòng với Tạ Lan Chi."
Sở Thành thu khẩu khí, "Vậy tao an tâm rồi."
Tần Thư: "......" Xem mặt cỏ xanh xanh dưới chân hắn, thật giống Tạ Lan Chi cho nhãi con của hắn đội nón a.
"Sách," Sở Thành không kiên nhẫn nói, "Sớm biết rằng như vậy, tao liền không qua."
Tần Thư vèo mà trừng lớn đôi mắt, "Mày có ý gì? Mày, mày hiện tại ở đâu."
Sở Thành hơi không được tự nhiên mà nói: "Ở chỗ đỗ xe đoàn của bọn họ —— tao trở lại từ nhà bà ngoại trước, còn bị mẹ tao mắng một đầu máu chó, dựa."
trái tim nhỏ của Tần Thư bùm bùm kinh hoàng, "Mày đã đến rồi? mày thật sự tới? Mày vì Ninh Ninh, từ nhà bà ngoại mày chạy đến?!"
"Mày mẹ nó có thể hay không nhỏ giọng chút!"
"Không thể!" Tần Thư nhiệt huyết sôi trào mà gầm nhẹ nói.
CP của hắn đã phát một cục đường siêu to siêu khủng lồ, hắn không chỉ không thể nhỏ giọng, hắn còn muốn tới chỗ nói bậy!
Sở Thành nóng nảy, "Lúc phát bệnh mày chọn thời điểm chút được không?!"
"Sở Thành, mày đứng ở chỗ đó đừng cử động, tao đi mua mấy quả quýt cho mày......!Không phải, mày đừng nhúc nhích, tao đi đón mày."
"Không cần," Sở Thành nói, "Có anh Lan ở đó, con mực Vương khẳng định không dám đối Từ Ninh làm cái gì, tao về nhà."
"Không được, không thể, tao không tiếp thu!" Tần Thư nghiêm túc nói, "Tới cũng tới rồi, mày mà dám đi, tao liền ném gián lên giường mày!"
Sở Thành: "......!Mày lặp lại lần nữa?"
"Dù sao mày cũng đừng nhúc nhích, tao lập tức qua đó!"
Tần Thư treo điện thoại chạy tới bãi đỗ xe, tốc độ 70 m, tâm tình là tự do tự tại.
Nhãi con của hắn thực ngoan, liền đứng ở tại cửa chờ hắn, tuy rằng biểu tình như là muốn ăn thịt người, "Tần Thư mày lại phát điên cái gì!"
Tần Thư bắt lấy tay Sở Thành, "Đi!"
"Đi đâu?"
"Đương nhiên là đi gặp Ninh Ninh!"
"Mẹ nó ai muốn đi a ——"
So sánh với Tần Thư cùng Sở Thành gà bay chó sủa, Tạ Lan Chi cùng Từ Ninh trong phòng xe một mảnh tường hòa.
Hai người một trước một sau vào phòng xe.
Từ Ninh thấy loại tủ đông nhỏ có đồ uống miễn phí, hỏi: "Ông muốn uống chút gì không."
"Không cần," Tạ Lan Chi nói, "Tôi đêm nay không ở đây."
Từ Ninh kinh ngạc nói: "Vậy ông ở đâu? Ngày mai rạng sáng còn phải leo núi xem mặt trời mọc, ông tổng không thể về nội thành."
Tạ Lan Chi cúi đầu nhìn di động, "Bên cạnh có một khách sạn."
Từ Ninh nghĩ nghĩ, thản nhiên nói: "Tôi là gay, nếu việc này làm ông không thoải mái, đi khách sạn ở nên là tôi mới phải."
Tạ Lan Chi không nghĩ tới Từ Ninh trực tiếp như vậy, nói: "Tôi không kỳ thị gay, tôi chỉ quen một mình ngủ."
Từ Ninh cũng không có miễn cưỡng, cười nói: "Vậy ông thoải mái đi đến đây làm gì.
Bất quá, nếu muốn một mình ngủ, vì cái gì không nói sớm?"
Tạ Lan Chi tìm một lý do cho chính mình, "Không muốn mọi người mất hứng."
Từ Ninh gật gật đầu, "Khách sạn đã tìm được?"
"Ừ."
"Vậy trên đường cẩn thận," Từ Ninh nói, "Đừng quên ngày mai mặt trời mọc."
Hành lý Tạ Lan Chi đều ở trên xe, hắn cũng không cần lấy cái gì.
Đi tới cửa, hắn dừng lại bước chân, xoay người nói: "Từ Ninh."
"Còn có chuyện gì sao."
Tạ Lan Chi do dự vài giây, nói: "Tần Thư cũng là gay."
Từ Ninh ngẩn người, không rõ Tạ Lan Chi vì cái gì đột nhiên nhắc tới Tần Thư.
"Có thể là vậy."
Nếu mở ra đề tài, kế tiếp Tạ Lan Chi đều thực quyết đoán.
"Ông biết ẻm thích ông sao?"
Từ Ninh cười cười, "Biết a."
Tạ Lan Chi hỏi: "Ông nghĩ như thế nào, ông sẽ tiếp thu ẻm sao?"
"Nếu muốn nói chuyện, vẫn là uống chút gì đi." Từ Ninh từ tủ đông lấy ra một lọ Sprite đưa cho Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi nói cảm ơn, tiếp nhận Sprite cầm ở trên tay không có uống.
Từ Ninh uống lên một ngụm băng hồng trà, nói: "Tôi vẫn luôn cảm thấy, Tần Thư luôn miệng nói thích tôi, bất quá chỉ là đang đùa giỡn, ổng cũng không phải thật sự thích tôi."
Tạ Lan Chi giơ giơ lên mi, "Sao ông biết?"
"Ổng mỗi lần nhìn thấy tôi đều thực vui vẻ, nhưng ổng rất ít chủ động liên hệ với tôi, cũng chưa từng đơn độc hẹn tôi đi ra ngoài.
Hơn nữa, có thích một người hay không, xem ánh mắt sẽ biết." Từ Ninh nói, "Thích, ánh mắt là giấu không được."
Tạ Lan Chi khẽ cười một tiếng, "Lại hoặc là, lớn lên đẹp ẻm đều sẽ thích."
Từ Ninh cười gật đầu, "Cũng có khả năng này."
Tạ Lan Chi tâm tình có chút phức tạp.
Đều là cá của hải vương, Từ Ninh có thể làm được vân đạm phong khinh, cười cho qua chuyện, hắn lại không khống chế được mà để ý, ánh mắt vẫn luôn đi theo Tần Thư, ấu trĩ lại không giống hắn.
"Ông làm sao mà làm được như vậy?" Tạ Lan Chi hỏi, "Bị ẻm nói thích, ông chẳng lẽ một chút cũng không thèm để ý?"
Từ Ninh mỉm cười ý vị sâu xa lên, "Tôi đã có người tôi tương đối để ý, không còn tâm tình để ý người khác."
Tạ Lan Chi nói: "Để ý không phải thích, không có tính chất biệt lập."
"Chính là từ khi ông bắt đầu chú ý một người, vậy thì cách chữ " thích" này cũng không xa nữa."
Từ Ninh nói giống như tượng đá giữa hồ, ở ngực Tạ Lan Chi cực nhẹ mà đâm đâm.
Từ Ninh cười bổ sung: "Đương nhiên, để ý cũng có thể là giữa bạn bè, người thân, thậm chí là kẻ thù."
"Ông nói đúng." Tạ Lan Chi nói, "Để ý có rất nhiều loại —— ngày mai gặp."
"Ngủ ngon."
Tạ Lan Chi mở cửa xe, xa xa mà thấy hai luồng hắc ảnh chạy như bay mà đến, hơi hơi nheo lại mắt, "Từ Ninh."
Từ Ninh đi tới, "Làm sao vậy?" Không cần Tạ Lan Chi nói, hắn cũng minh bạch.
Cửa xe có treo một cái đèn giản dị, chiếu sáng một