Anh thích biển rộng....
Tần Thư lại chém xuống thêm một đao: "Kỳ thật khi mày nghe những lời này từng cái từng cái một, người mà trong lòng mày nghĩ đến, 99% chính là người mày thích.
Thừa nhận đi thiếu niên, mày chính là thích ảnh."
Tần Thư nói xong,phòng 419 rơi vào trầm mặc.
Tạ Lan Chi và Sở Thành vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi, một người nắm lấy khoá cửa, một kẻ dán mặt lên bàn, phảng phất như bị hoá đá.
"Hai người sao thế?" Tần Thư nói, "Tao nói không đủ rõ à?"
"Rõ,"ánh mắt Tạ Lan Chi phức tạp, "Anh rất tò mò vì cái gì em có thể nói rõ ràng đến vậy —— tự mình trải nghiệm à?"
Đó tất nhiên không phải, Tần Thư vô ưu, căn bản không biết thích một người không phải người trong sách là cảm giác gì.
Nhưng hắn đã đọc rất nhiều truyện nữ tần biết rất nhiều chi tiết yêu đương, lại chân tình thực cảm mà đu CP lâu như vậy, lí thuyết có sẵn đương nhiên phong phú, đừng nói trả lời loại vấn đề của trẻ con như "làm thế nào để biết mình thích một người", cho dù để hắn lên bục diễn thuyết về tình yêu, hắn cảm thấy hắn còn dư sức.
Tần Thư vốn định đồng ý theo hướng của Tạ Lan Chi, lời đến bên miệng lại không tự giác mà đổi thành: "Không phải, em đọc ở trên mạng, em cảm thấy rất có đạo lý."
"Quả thật có đạo lý." Vô luận là chuyện lớn như "Muốn ở bên người kia cả ngày", hay là chi tiết nhỏ "lúc ném bóng vào rổ phản ứng đầu tiên là đi tìm hình bóng đối phương", mỗi một điều đều chọc trúng nội tâm người khác.
Tần Thư nói những thứ này không phải đến từ trải nghiệm của hắn, Tạ Lan Chi tin.
Loại thích này quá lo được mất, chỉ là thích một người thôi mà đủ khiến cho tâm thần không yên, cảm xúc không thể khống chế, chứ đừng nói cùng lúc thích ba người.
Hải vương nếu đều thích mỗi con cá của mình theo dạng này, nước biển chỉ sợ là phải khô cạn.
Có Tạ Lan Chi chống lưng, lòng tự tin của Tần Thư càng tăng mạnh, "Sở Thành mày nghe thấy không, ngay cả anh Lan của mày cùn nói như vậy, đáp án của tao chính là đáp án được điểm tuyệt đối!"
"Mẹ nó đúng vãi," Sở Thành kêu rên một tiếng, "Tao ớn lạnh rồi nè."
Tần Thư vọt tới trước mặt Sở Thành, bắt hắn lại, điên cuồng mà lay động bờ vai của hắn, rít gào nói: "Nhận rõ tâm ý của mình là chuyện tốt, thích thì theo đuổi, đi tỏ tình, sợ cái gì chứ đậu má —— dũng khí một mình gánh năm lúc đánh team của mày đâu rồi?"
Sở Thành ánh mắt mê hòi, gương mặt đỏ lên, "Nhưng mà, ách, nếu tao thích một người đồng giới thì sao?" Hắn thống khổ nói, "Ba mẹ tao sẽ không đồng ý đâu, bọn họ đều đã chuẩn bị nhà cưới cho tao cả rồi."
Sở Thành nhìn qua chính là một trai thẳng phổ phổ thông thông, tùy tiện, Tạ Lan Chi không nghĩ tới hắn nói cong liền cong.
"Mày nói, mày cũng thích một nam sinh?"
Sở Thành mơ mơ màng màng nói: "Anh Lan sao anh lại nói cũng ?"
Tạ Lan Chi: "......"
"Nhà mày chuẩn bị nhà cưới, nhà cậu ấy nói không chừng cũng chuẩn bị nhà cưới," Tần Thư hướng dẫn từng bước, "Vậy tụi bây ở bên nhau, còn không phải là có ngay hai cái nhà à?"
Sở Thành lại hỏi: "Vậy sau này con theo họ ai?"
Tần Thư: "???"
Gì gì gì? Con? Con ở đâu ra? Nhãi con có phải đi nhầm phim trường hay không? Không sinh, chúng ta không sinh con!
Tạ Lan Chi nhăn mi, "nó uống say?"
Tần Thư ghé sát vào Sở Thành ngửi ngửi, "Không có mùi rượu, hẳn là chỉ ăn no thôi."
Tạ Lan Chi: "......!Vậy thì được."
"Chắc thể chất nó đặc thù, ăn no với uống say đều có biểu hiện giống nhau." Tần Thư từ ái mà sờ sờ quả đầu cạo ngắn của Sở Thành, sờ lên còn có chút đâm tay, "Sở Thành, mày choáng đầu à? Muốn ói không?"
Sở Thành gật gật đầu, "Choáng, muốn ói."
Tần Thư nhìn về phía Tạ Lan Chi, "Anh thấy chưa, em nói rồi."
"Rất hay," Tạ Lan Chi nói, "Vượt qua phạm vi hiểu biết của anh rồi."
Sở Thành lại nấc một cái, lẩm bẩm nói: "Tao muốn ngủ."
"Ngủ? Ngủ đi thôi!" Không có việc gì mà một giấc ngủ không giải quyết được.
Tần Thư và Tạ Lan Chi cùng đỡ Sở Thành lên giường, đầu Sở Thành vừa dính lên gối đầu liền tìm đến tư thế chữ "phiến"* hắn thích nhất, một giây đi vào giấc ngủ.
Tần Thư nhìn hắn ngủ, có cảm giác vui mừng vì cuối cùng con trai cũng cuỗm được củ cải trắng rồi.
Chữ phiến:
Tạ Lan Chi nói: "Anh về đây."
Tần Thư như cũ nhìn chằm chằm nhãi con, "Ừ ừ."
Tạ Lan Chi nhất thời không nhịn được, một tay phủ lên cái ót Tần Thư, hơi dùng chút sức, cưỡng ép kéo hắn nhìn mình.
Tần Thư kinh ngạc nói: "Đàn anh?"
Tạ Lan Chi buông tay ra, "Sao lại xúi Sở Thành theo đuổi người khác?" Cá trong biển muốn chạy, hải vương lại mặc kệ sao.
Xúi giục? Hắn đâu chỉ là xúi giục, nếu uy hiếp người khác không phạm pháp, hắn còn muốn đặt thanh đao trên cái đầu lúng phúng cỏ của hắn, buộc hắn theo đuổi kia kìa.
"Có người mình thích thì nên theo đuổi, chuyện này rất bình thường mà." Tần Thư nói, "Làm bạn cùng phòng của Sở Thành, em đương nhiên phải ủng hộ nó."
Tạ Lan Chi rũ mắt nhìn hắn, hỏi: "Nếu là anh thì sao?"
"Cái gì?"
"Nếu là anh có người mình thích, em cũng sẽ nói với anh như vậy sao?"
Tần Thư sửng sốt, tất cả chú ý của hắn đều rơi vào nửa câu đầu của Tạ Lan Chi.
Nếu Tạ Lan Chi có người mình thích......!ngoài đại mỹ nhân như Ninh Ninh, còn có ai nữa? Không được không được không được, Ninh Ninh là của nhãi con, đàn anh anh đổi thành người khác đi.
"Tần Thư."
"......!Hả?"
"Nói chuyện."
Tần Thư thật cẩn thận nói: "Đàn anh hỏi như vậy, là thật sự có người mình thích rồi sao?"
Tạ Lan Chi khẽ nhếch khóe môi, "Không có."
Tần Thư như trút được gánh nặng: "À!"
"Nhưng mà anh thích biển rộng."
Thơ văn là thứ đã khắc vào trong gen của Tần Thư, hắn há mồm liền nói: "người thích biển rộng, tôi từng yêu người; người thích rừng rậm, tôi từng cho người đội nón xanh*?"
* đội nón xanh: cắm sừng
"......!Ngủ ngon."
Tạ Lan Chi trở về phòng 418, bên trong đen ngịt, thời gian này Lữ Nho Luật không thể nào ngủ rồi.
Hắn mở đèn, hỏi: "Sao không bật đèn."
Lữ Nho Luật nằm nghiêng ở trên giường, giống như một người vợ chua chát oán trách, "Đen tối, vô hạn phóng đại nỗi tịch mịch của tôi, tôi hy vọng người có thể thấy được."
Tạ Lan Chi: "Nhìn không thấy."
Lữ Nho Luật làm bộ làm tịch mà lên án: "Tạ công tử thật là không có lương tâm, khó có được mấy ngày về phòng ngủ, kết quả lại bỏ rơi bạn cùng phòng thân yêu của mày, bản thân đi đối diện tiêu dao sung sướng.
419 sướng như vậy sao? A, người thành phố tụi mày thật biết cách