Tần Thư đỏ mặt, đem "Tạ Lan Chi" đổi thành...
Tạ Lan Chi hơi hơi nhíu mày, tìm được bốn người phòng 418 và 419—— ngay cả Lữ Nho Luật cũng được biệt danh là "Anh Luật".
"Anh," Tần Thư thừa dịp dừng đèn đỏ, nhìn Tạ Lan Chi, "Nhãi con nói cái gì?"
Tạ Lan Chi tâm tình phức tạp, "Chém gió chuyện hằng ngày thôi, không phải chuyện gì quan trọng, lát nữa em có thể xem."
Tần Thư nói: "Vậy thì tốt rồi."
Tạ Lan Chi thả lại di động của Tần Thư lên tay vịn, làm như lơ đãng hỏi: "Vì cái gì để biệt danh đó cho Sở Thành."
Tần Thư tay phải đặt chỗ cần gạt thắng, chuẩn bị khởi động mọi lúc, mu bàn tay hai người thoáng chạm vào một chút.
"Bởi vì miệng nó thúi, lại là một thằng nhóc cộc lốc, gọi nhãi con thúi rất chuẩn." Tần Thư tuy rằng nói Sở Thành nói bậy, nhưng trong ánh mắt và giọng nói không có nửa điểm ác ý, cũng không giống giận dỗi giữa con trai với nhau, ngược lại mang theo chút cảm giác chiều chuộng.
Đằng sau cái danh "nhãi con thúi" này còn có một câu chuyện, nam sinh bình thường nào sẽ dùng biệt danh này chứ?
Tần Thư đi theo hướng dẫn tìm được bãi đỗ xe gần bệnh viện thú y, dùng mười phút dừng xe, hắn còn lo lắng Tạ Lan Chi chờ đến mất kiên nhẫn, cũng may đối phương ngoài trừ chỉ dẫn cách đậu xe cũng không nói gì khác.
Mệt chết mệt sống mà dừng được xe, Tần Thư xuống xe, bắt đầu xem tin nhắn của Sở Thành.
Chú Tần: ( trừng lớn hai mắt jpg)
Chú Tần: Là do mày vặn không đủ chặt.
Nhãi con thúi: Tao còn vặn chưa đủ chặt? Tao đã dùng hết sức bình sinh từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ để vặn đó được không!
Nhãi con thúi: ( thổ bát thử rít gào gif)
Chú Tần: ( ba dấu chấm trầm mặc jpg)
Lúc trước nhãi con đưa thẻ tập thể hình cho Ninh Ninh, hắn đã mơ hồ có dự cảm không ổn.
Hiện tại hay lắm, dự cảm trở thành sự thật, Ninh Ninh thăng cấp thành Ninh Ninh plus, không còn là đóa hoa trắng nho nhỏ đáng thương yếu ớt.
Hắn không cần người khác bảo hộ, cũng không cần người khác mở nắp chai cho hắn, nhãi con có mạnh cũng không có chỗ dùng.
Chú Tần: Nếu không mày lẻn vào phòng cậu ấy, vặt cái bộ Wifi đi?
Tần Thư cúi đầu bày mưu tính kế cho nhãi con, Tạ Lan Chi đi ở phía sau hắn một bước, thấy hắn sắp va phải người khác, túm lấy bờ vai của hắn, mang hắn sang một bên, "Đi đường đừng nhìn di động."
Tần Thư miệng đầy đáp ứng: "Ừ ừ, được, để em gửi cái biểu cảm tí."
Tạ Lan Chi: "......"
Tần Thư đã gửi biểu cảm mèo nhỏ rơi vào trầm tư, thời điểm rời khỏi giao diện trong lúc vô ý nhìn thấy ava WeChat củaTạ Lan Chi —— một con mèo hai màu mắt cao quý ưu nhã, đúng là Tuyết Cầu bọn họ muốn đi đón.
Tần Thư tâm huyết dâng trào, nói: "Anh, em cũng đổi cho biệt danh cho anh, anh muốn được gọi là gì?"
Tạ Lan Chi dừng bước một chút, chậm rãi cười, "em hỏi anh à."
" Anh? Nhưng em đã có một biệt danh dùng ca ca rồi.
Hay là để Anh Lan ?" Tần Thư tự hỏi tự đáp, "Ách, nghe không có ý nghĩa gì hết."
Tạ Lan Chi nói: "lúc trước em gọi anh là gì."
" đàn anh ? đàn anh Tạ?"
"Onii-san." Tạ Lan Chi tiếng nói vừa nhẹ vừa trầm, ngữ tốc lại rất nhanh, nhanh đến mức Tần Thư cho rằng chính mình nghe lầm.
Hai người đồng thời sửng sốt ba giây, Tần Thư nói: "Onii-san?"
"......!Ừ."
"Nhưng Onii-san là bạn nhỏ hoặc là các cô gái mới gọi như vậy."
"Em còn không phải bạn nhỏ sao."
"Không phải!" Em mẹ nó đã mười chín, chỉ nhỏ hơn anh một tuổi!
Tạ Lan Chi xem nhẹ kháng nghị của Tần Thư, "Hơn nữa lúc nãy ở phòng 419 em cũng đã gọi rồi."
"Lúc đó là do em mới vừa xem xong manga anime, bị tiểu Mai gọi onii-san tẩy não......" gương mặt Tần Thư mạc danh nóng lên,dây thần kinh thẹn thùng với cung phản xạ cực dài của hắn cuối cùng cũng phản ứng là cảm giác ngại ngùng cũng chậm rãi bò lên.
Lúc ở phòng ngủ hắn mất trí à, vậy mà ở trước mắt Tạ Lan Chi gọi cái gì mà "onni-san"!
Còn ổn còn ổn, gương mặt này của hắn còn có thể, gọi một tiếng "Oniisan" hẳn là còn có thể tiếp thu ——
Cái quỷ gì vậy a a a!
"Chỉ là biệt danh WeChat mà thôi." Tạ Lan Chi thayTần Thư quyết định, "Chọn cái này, sửa đi."
Tần Thư khuất phục, "Lát nữa em đổi."
"Hiện tại đổi."
Tần Thư nhỏ giọng bức bức: "Không phải anh nói đi đường không được chơi điện thoại sao"
Tạ Lan Chi nhìn nhìn trái phải, "Đi cửa hàng tiện lợi, thuận tiện đi mua chai nước."
Tần Thư dưới sự "Giám sát" của Tạ Lan Chi, đỏ mặt đem ba chữ "Tạ Lan Chi" đổi thành "Onii-san".
Tạ Lan Chi từ tủ lạnh cầm ra hai chai nước,mở nắp xong mới đưa cho Tần Thư một chai.
Tần Thư không uống liền, mà là cầm chai nước ịnh vào gương mặt, muốn mặt mình lạnh xuống.
Ngẩng đầu vừa thấy, Tạ Lan Chi một hơi uống nửa chai nước.
"Onii......!anh, anh rất khát sao?" Hắn nhớ rõ Tạ Lan Chi lúc xuống xe cũng uống rất nhiều nước.
Tạ Lan Chi nói giọng khàn khàn: "Rất khát."
"à, có phải trời tự nhiên ấm lên không? Em cũng cảm thấy hơi nóng."
"Chắc vậy."
Nhân viên thu ngân nghe được bọn họ nói chuyện, ngẩn đầu nhìn ra ngoài cửa sổ —— thời tiết âm trầm, gió thu lạnh run.
Ở bệnh viện thú cưng, hai người gặp được Tuyết Cầu đã "Hậm hực".
Nàng mang cái phễu to, bị nhốt ở trong phòng bệnh, đáng thương hề hề mà nằm bò ngủ.
Nhìn thấy Tạ Lan Chi tới, lập tức đứng lên, nhỏ giọng kêu meo meo meo.
"Tuyết Cầu giải phẫu rất thành công, miệng vết thương cũng khôi phục không tồi." chị gái bác sĩ thú y cười tủm tỉm nói, "Ba ngày sau có thể mang ẻm tới cắt chỉ."
"Ẻm phải ăn uống thế nào?"
Chị gái bác sĩ thú y: "Không thể ăn nhiều, nhưng cái này cũng bình thường, rốt cuộc nàng mới vừa làm giải phẫu xong, lại là ở hoàn cảnh lạ lẫm.
Cậu mang nàng về nhà xong nhớ quan sát, hẳn là sẽ chuyển biến tốt đẹp."
Tạ Lan Chi nói với Tần Thư: "Anh đi tính tiền, phiền em ôm Tuyết Cầu ra."
"Được."
Trên bụng Tuyết Cầu bị cạo một tảng lông lớn, đường chỉ còn không chưa mờ.
Vì không để đụng tới miệng vết thương của nàng, Tần Thư giống như ôm trẻ con mà ôm nàng.
Tuyết Cầu chỉ gặp Tần Thư một lần, dựa theo tính cách nàng trước kia, bị người không quen thuộc ôm khẳng định sẽ giãy giụa, nhưng nàng chắc là đã không còn sức lực giãy giụa, ngoan ngoãn mà để Tần Thư ôm, còn đem đầu nhét vào trong lòng ngực Tần Thư.
Tạ Lan Chi chờ đợi tính tiền vẫn luôn nhìn Tần Thư và Tuyết Cầu.
Chị gái bác sĩ thú y hỏi: "Cậu trai, đây cũng là bạn cùng phòng của cậu à?"
Lữ Nho Luật đã cùng tới bệnh viện thú cưng với Tạ Lan Chi một lần, chị gái bác sĩ thú y