Tần Thư không hiểu lắm.
Sao lại chuyển đề tài nhanh như vậy, vừa nãy còn đang nói bộ Wifi, sao đột nhiên chuyển thành bạch đào lại thành kem đánh răng rồi.
"Em thích ăn bạch đào không? Anh mua kem đánh răng vị bạch đào." Từ Ninh mới tắm rửa xong, chắc là dùng kem đánh răng vị bạch đào đánh răng rồi.
Tần Thư đồng tử rung động, toàn thân trên dưới đều sôi trào.
Hắn gắt gao nắm chặt di động, ngừng thở, không dám phát ra một tí thanh âm nào.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đầu kia điện thoại vẫn như cũ không có thanh âm.
Hai người sao lại không nói chuyện nữa, có phải miệng đang bận việc khác hay không?
—— không thể nào không thể nào không thể nào!!! Ninh Ninh sẽ làm vậy sao?! Ôn nhu mềm mại thụ từ khi nào biến thành dụ thụ rồi!
Nhưng cái này không quan trọng! Hắn không để bụng thuộc tính, chỉ cần "Thành Ninh" là sự thật, tận thế tới hắn cũng sẽ không để bụng!
Mẹ nó, hắn biết ngay! Ninh Ninh chắc chắn cũng có ý với nhãi con, bằng không cây búa của nhãi con có gì đặc biệt mà hắn phải vui thế chứ.
Song phương yêu thầm còn to hơn đùi dã vương, nhẹ nhàng mà lại khóa chặt!
Đây lại là một lần thắng lợi cách mạng vĩ đại thuộc về đảng niên hạ!
Ước chừng qua nửa phút, thanh âm Sở Thành lại lần nữa vang lên: "Anh......!đến gần như vậy làm gì."
Tần Thư: "???"
Sở Thành: "Để em ngửi thử mùi của kem đánh răng sao? Thơm đó, lát gửi link mua cho em đi."
Tần Thư: "......"
Từ Ninh phốc cười một tiếng, "em đó."
"Em làm sao hả," Sở Thành nói, "Nhường đường một chút, anh thử sài Wifi coi."
Được thôi, cách mạng chưa thành công, các đồng chí còn cần nỗ lực.
Hoá ra chỉ là một giấc mộng công dã tràng lớn.
Tần Thư cúp điện thoại, bình tĩnh mở ngăn kéo, lấy ra bình oxy, dùng sức cấp S hút bình oxy.
Tạ Lan Chi bị một trận thao tác của Tần Thư làm cho ngơ ngác.
"Em đang hút cái gì," hắn bắt lấy tay Tần Thư, thấy rõ chữ ở trên bình thì nhíu mày, "Sao em lại cần hút bình oxy?"
Biểu cảm của Tần Thư xuất hiện một vết nứt, rất mau tràn lan ra.
"Anh, anh anh —— Onni-san!"
Tạ Lan Chi sửng sốt, "Em......"
Tần Thư "Ngao" một tiếng, nhào vào trong lòng ngực Tạ Lan Chi, người đàn ông menly rơi lệ.
"Em không muốn sống nữa, cuộc đời của em đã bị hủy, em tồn tại không ý nghĩa gì hết oniisan, anh giết em đi, sau đó đổ tội cho Sở Thành, để chú cảnh sát bắt hắn đi......"
Yết hầu Tạ Lan Chi căng thẳng, lẳng lặng mà cảm thụ được trái tim mình nhảy lên điên cuồng.
"Ô ô ô hức ——" Tần Thư cũng không thật sự rớt nước mắt, nhưng gào rất lớn tiếng, nói không chừng dì quản lí ở lầu một cũng có thể nghe được.
"Một đường này của em, ngậm đắng nuốt cay, vừa dọn shit vừa dọn nước tiểu nuôi lớn nhãi con, em mẹ nó dễ dàng sao em ô ô ô......"
Tạ Lan Chi nâng lên cánh tay cứng đờ, xoa xoa đầu Tần Thư, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy, hửm?"
"Ô ô ô Onni-san......"
"Bị Sở Thành bắt nạt?"
Tần Thư ở trong lòng ngực Tạ Lan Chi gật gật đầu, ủy khuất nói: "Em không cần nó nữa ngao ——"
"Được, chúng ta không cần." Tâm tình Tạ Lan Chi có chút phức tạp.
Hắn lần đầu tiên thấy tiểu hải vương có phản ứng lớn như vậy, lại là vì Sở Thành.
Kết hợp với cuộc điện thoại kia, hẳn là cũng có quan hệ với Từ Ninh.
Hai người kia ở trong lòng Tần Thư rốt cuộc là có chỗ đứng như thế nào, lại có thể kích thích hắn đến vậy.
Tần Thư gào hăng hái, cho đến khi có người gõ cửa phòng ngủ.
"hello? Có người ở không." Là thanh âm Lữ Nho Luật, "Ai khóc đến thảm như vậy, tiểu Tình Thư? Sở bá vương?"
Tạ Lan Chi: "......!Anh đi mở cửa."
Tần Thư không những không buông tay, ngược lại ôm chặt hơn nữa, nhỏ giọng nói: "để em khóc thêm tí nữa đi mà Onni-san."
Ngoài cửa Lữ Nho Luật bám riết không tha mà gõ, "Đù mé sao không có động tĩnh, đừng dọa người ta nha."
Lữ Nho Luật có chút lo lắng, vừa vặn Sở Thành để chìa khóa dự phòng ở phòng 419, hắn dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, nhìn thấy đàn em nhỏ chui đầu vào trong lòng ngực bạn cùng phòng thân thương của hắn, bạn cùng phòng thân thương của hắn ngẩng đầu, lãnh đạm mà nhìn hắn: "Có chuyện gì?"
Lữ Nho Luật miệng mở thành chữ O, cứng đờ vài giây, "Thực xin lỗi, quấy rầy."
Tần Thư bình ổn lại một ít, hắn đứng thẳng người, khịt khịt cái mũi, nói giọng khàn khàn: "Không phải, anh Luật, không đuổi anh đi."
"Rốt cuộc sao lại thế này a đây là," Lữ Nho Luật nhìn gương mặt và chóp mũi phiếm hồng của Tần Thư, "Sao lại khóc thành như vậy?"
Tần Thư muốn nói chuyện, bỗng nhiên một luồng khí nóng từ giữa lồng ngực truyền tới, nấc một cái.
Lữ Nho Luật nhìn Tạ Lan Chi, tay che bên miệng, lén lút nói với Tần Thư: "Có phải anh Lan làm em khóc không?"
Tạ Lan Chi: "mày cho rằng mày nói rất nhỏ sao."
Tần Thư cười thảm lắc đầu, "không liên quan gì đến anh Lan."
"Vậy," Lữ Nho Luật tiếp tục suy đoán, "em thất tình à?"
Tạ Lan Chi nhìn Tần Thư, cũng đang đợi đáp án của hắn.
"Thảm hơn thất tình."
mặt Lữ Nho Luật biến sắc.
Ngoài thất tình còn có việc gì có thể làm một người đàn ông khóc thành như vậy, hắn ngó thấy trên bàn bình oxy, hít hà một hơi.
"Tiểu Tình Thư, em ——!" Lữ Nho Luật hốc mắt đỏ, "Chuyện khi nào, sao không nói cho chúng ta biết."
"Chuyện vừa xảy ra."
Lữ Nho Luật nghẹn ngào nói: "Không có việc gì tiểu Tình Thư, hiện tại trình độ y học phát triển như vậy, bất luận là bệnh gì đều có hy vọng chữa khỏi, em cố gắng lên!"
"Bớt bớt được rồi." Tạ Lan Chi đè đè giữa mày, "Tần Thư, em giải thích một chút đi."
"......" Chuyện này bắt hắn phải giải thích như thế nào, trực tiếp nói cho hai thằng trai thẳng nghe hắn đang đu CP? Hắn nghiêm túc hoài nghi Tạ Lan Chi và Lữ Nho Luật ngay cả đu CP có nghĩa là gì cũng không biết.
Hơn nữa nụ hôn đầu tiên của CP hắn đu bởi vì công quân quá ngu mà không thực hiện được, hắn bây giờ chỉ muốn tìm một góc lẳng lặng mà liếm láp miệng vết thương, làm gì còn có tâm tình giải thích.
Tần Thư nghĩ qua loa lấy lệ là được, lại thấy áo sơmi của Tạ Lan Chi bị hắn cọ đến hỗn loạn.
Hắn do dự, nói: "Em đang dạy Sở Thành theo đuổi người khác, kết quả nó quá ngu, em dạy không nổi, em bị nó chọc tức tới mức này."
Tạ Lan Chi rất nhanh đã có phản ứng lại, " người Sở Thành theo đuổi, là Từ Ninh?"
"Ừm......"
Lữ Nho Luật miệng mở thành chữ O, "Từ Ninh không phải là nam sao? Sở Thành nó......!đù, nó cong?!"
Tần Thư "A" một tiếng.
Tạ Lan Chi không xác định nói: "Cho nên, em đang giúp Sở Thành theo đuổi Từ Ninh?"
"Từ từ, tao load một