Anh, thể lực của em thật sự không tồi mà.......
Lữ Nho Luật cũng cảm thấy bạn cùng phòng của hắn mắt mù, nhưng hắn không giống Tần Thư phẫn nộ như vậy, ngược lại cảm thấy với bản lĩnh của Tạ Lan Chi, làm hải vương về bờ cũng chỉ là chuyện trong mọt giây.
"Có một nói một, lớn lên đẹp mới kêu trà xanh, lớn lên xấu thì đó là người khổng lồ xanh."
"Chẳng lẽ lớn lên đẹp liền có thể muốn làm gì thì làm sao?!"
Lữ Nho Luật mỉm cười, "Xin lỗi, lớn lên đẹp thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Hiện tại tam quan của mọi người không phải đều đi theo ngũ quan sao."
Tần Thư hết chỗ nói rồi, "Nói nửa ngày vậy mà anh lại đứng về phía hải vương! Coi như em nhìn nhầm anh Lữ Nho Luật!" Hắn làm bộ muốn kẹp đùi gà, "Đùi gà trả em."
"Đừng nóng vội mà tiểu Tình Thư," Lữ Nho Luật dùng chiếc đũa kẹp lấy chiếc đũa của Tần Thư, "Anh cũng chẳng nói không giúp em."
Tần Thư ngữ khí mềm xuống dưới, "Anh Luật......"
"Bất quá, lần trước anh hỏi anh Lan chuyện hải vương, nó còn kêu anh cút." Lữ Nho Luật hèn mọn nói, "anh tận lực giúp em, nhưng anh không nhất định có thể làm được."
Tần Thư thông cảm cho địa vị của Lữ Nho Luật trước mặt Tạ Lan Chi, lộ ra tươi cười, nói: "Không quan hệ, có thể có một chút manh mối thì một chút.
Cảm ơn anh Luật, về sau em sẽ cho anh Luật thêm đùi gà!"
Lữ Nho Luật vui tươi hớn hở mà ăn đùi gà, "Một chàng trai như em, đáng yêu như vậy thì không tốt lắm đâu."
"Chỉ là đáng yêu còn chưa đủ." Tần Thư thuận miệng nói, "Em còn phải chữa khỏi bệnh mù này của ảnh để ảnh nhìn cho rõ!"
Lữ Nho Luật đùi gà "Bang kỉ" rơi vào hộp cơm, "hả?"
Vì đùi gà của Tần Thư, Lữ Nho Luật vắt hết óc dụ Tạ Lan Chi nói, nhưng mà Tạ Lan Chi cũng không để ý hắn, hắn không thể không áp dụng thủ đoạn cường ngạnh.
Tiết thực nghiệm, Tạ Lan Chi là người đầu tiên hoàn thành thực nghiệm, đang chuẩn bị tìm thầy tới nghiệm thu, Lữ Nho Luật đứng tấn một cái, chặn đường hắn, sau đó ngón tay hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mở chốt máy tính của Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi hờ hững mà nhìn hắn, "Có bệnh?"
"Trả lời vấn đề của tai, nếu không......" Lữ Nho Luật giật giật lông mày, điên cuồng ám chỉ.
Tạ Lan Chi biết Lữ Nho Luật chỉ được cái miệng, không có can đảm thật sự làm cái gì, "Ấn đi."
Lữ Nho Luật: "???"
"Làm lại cũng chỉ 10." Tạ Lan Chi nhàn nhạt nói, "Bất quá tao có thể bảo đám, về sau mỗi một tiết thực nghiệm, mày đều sẽ là người nộp muộn nhất."
Lữ Nho Luật xám xịt mà lấytay ra, cười làm lành nói: "Tao nghịch ngợm tí thôi mà."
Hai chữ " nghịch ngợm" làm Tạ Lan Chi trầm mặc hai giây, "Cút."
Thủ đoạn cường ngạnh tuyên cáo thất bại, Lữ Nho Luật chỉ có thể chậm đợi thời cơ.
Tiết thực nghiệm kết thúc, hai người cùng mấy nam sinh cùng lớp vào thang máy.
Cùng lớp ba năm, mọi người đều đã quen, nói chuyện cũng không cố kỵ gì.
"Ai Anh Lan, mấy hôm trước đi tiết của nam hai làm gì," một nam sinh hỏi, "bạn gái của tao tò mò chết, nói mày chắc chắn là vì bạn gái nhỉ."
Tạ Lan Chi không để bụng mà cười cười, "Mày nói phải thì là phải."
Các nam sinh một mảnh ồ lên.
"Không phải chứ sếp, giáo thảo đã có chủ sao!"
"Ha ha ha ha tao biết ngay, anh Lan chắc chắn thích mấy em gái đàn em mà."
"Rốt cuộc là ai vậy, mấy em gái đàn em của khoa chúng ta hình như không có ai đặc biệt xinh đẹp mà?"
"Có thì phải có, tao biết một cái, đặc biệt có khí chất, làn da rất trắng......"
Tạ Lan Chi không nói cái gì nữa, tiểu hải vương mới vừa gửi liên tiếp hàng loạt biểu cảm: 【 nhịn xuống nước mắt 】, 【 hoàn toàn nhịn không được 】, 【 không đành lòng 】, 【 oa 】.
【 Tình Thư: Anh, em muốn đi chạy 1200 m.
Em đã lập được di chúc, nếu em không thể sống sót trong trận chiến đấu này, anh sẽ được kế thừa bốn thứ trên giường em, gối ôm Tiểu Mai, còn có kem đánh răng vị bạc hà của em】
【 Thủy Môn Giản: Được.
】
【 Tần Thư:......】
【 Tình Thư: ( ngọa tào vô tình jpg) 】
Lữ Nho Luật get được rồi cái gì, ra thang máy xong mới hỏi: "Cho nên hải vương mày thích là một đàn em?"
Tạ Lan Chi tâm tình không tồi, đại phát từ bi mà trả lời: "Nhỏ hơn chúng ta một tuổi."
Lữ Nho Luật nhân cơ hội tiếp tục hỏi: "Là khoa chúng ta?"
Tạ Lan Chi "Ừ" một tiếng, "Cách thời gian ăn cơm còn chút thời gian, muốn đi dạo sân vận động không, nhìn có bóng không đánh một trận."
Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, bọn họ đã thật lâu không chơi bóng.
Lữ Nho Luật không nghĩ nhiều, "Đi đi đi."
Trên sân bóng, đang ở làm nhiệt thỪ Tần Thư thu được Lữ Nho Luật WeChat.
【 Anh Luật: Kế tiếp là 《 báo cáo bước đầu điều tra về thân phận hải vương của Tạ Lan Chi 》】
【 Anh Luật: Manh mối một, là một đàn em 】
【 Anh Luật: Manh mối hai, là đàn em cùng khoa 】
Tần Thư nheo đôi mắt, đi về phía hai nữ sinh duy nhất của lớp, một là hoa khôi của lớp, một cũng là hoa khôi của lớp.
Hoa khôi của lớp đang ở giúp cũng là hoa khôi của lớp kéo duỗi, thấy hắn lại đây, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Thư cười nói: "Muốn hỏi các bà chuyện này."
"Ông hỏi đi."
"Khoa chúng ta, có nữ sinh, lớn lên đặc đẹp, tính cách lại thú vị không?"
Hoa khôi của lớp và cũng là hoa khôi của lớp liếc nhau, "đẹp đến trình độ nào?"
"Thì......!cỡ Tạ Lan Chi."
Hai hoa khôi của lớp trăm miệng một lời nói: "Vậy thì không có."
Tần Thư: "......"
"Đại nhân, thời đại thay đổi." Cũng là hoa khôi của lớp một bên duỗi một nên nói nói, "Nữ sinh chỉ cần dáng người không mất cân đối, ngũ quan đoan chính, lại được trang điểm kĩ lương, ai cũng có thể là mỹ nữ.
Nhưng soái ca còn phải dựa vào gien, nam thần cỡ đàn anh Tạ, những phàm nhân như chúng ta ha có thể sánh.
Nói như thế, nếu hắn nguyện ý làm bạn trai tui, về sau tiểu tam ở cữ tui tới hầu hạ!"
Tần Thư hoảng sợ nói: "Bà không phải nghiêm túc chứ?"
"Đương nhiên không phải," hoa khôi của lớp cười nói, "Nó cũng chỉ nói miệng thôi, bạn trai mà không có tam tòng tứ đức lọt không vào mắt nó."
Cũng là hoa khôi của lớp cho hoa khôi của lớp chút mặt mũi, "Vẫn là chị em hiểu biết tui."
Đã làm nóng xong Sở Thành thúc giục nói: "Sắp chạy, mày còn không chuẩn bị đi."
Sở Thành là uỷ viên thể dục, bởi vì 1200 m, Tần Thư hiện tại nhìn hắn cực độ không vừa mắt, "Thúc giục đi thúc giục đi, mày có thể làm gì tao; mày thúc giục càng tàn nhẫn, lòng tao càng ngoan cố!"
Sở Thành vui sướng khi người gặp họa, "Mày có ngoan cố nữa cũng phải chạy."
Tần Thư chĩa ngón giữa với bóng của Sở Thành —— hay lắm, mày sẽ không được kế thừa.
Hôm nay thầy thể dục có lòng không giới hạn thời gian.
Tần Thư vì có thể đi đến cuối, giữ lại thực lực, vẫn luôn chạy cuối ở hàng nam sinh,trước hàng nữ sinh.
Sở Thành và hắn đồng thời xuất phát, đã chạy nhiều hơn hắn ước chừng một vòng.
Hai người lại lần nữa gặp nhau, Sở Thành phát động kỹ năng trào phúng với Tần Thư: "Mày còn có thể