Cảm giác không bình thường của hắn khi gặp Tạ Lan Chi trước đây cuối cùng cũng có lời giải đáp.
Khi bị phỏng, hắn ở trước mặt người khác diễn trang bức vương, ở trước mặt Tạ Lan Chi lại khóc chít chít; Tạ Lan Chi tức giận, hắn tình nguyện không đi đu đường của "Thành Ninh", cũng phải đi dỗ hắn; biết Tạ Lan Chi thích hải vương, cái loại tâm tình đậu má càng nghĩ càng đậu má này; muốn hắn thấy mặt đẹp nhất của mình; muốn ngồi trong lòng ngực hắn, được hắn tay cầm tay chỉ cách làm dã vương; hắn có thể ở trước mặt nhãi con thoải mái hào phóng mà mặc [email protected] lót đi tới đi lui, lại bởi vì bị Tạ Lan Chi thấy được thân thể mà ở trên giường vặn thành dòi.
Cũng hiểu rõ mặt đỏ và nhịp tim đập đếm không kịp,như nai con chạy loạn, đều là Tạ Lan Chi khiến hắn trở nên như vậy.
Hắn có thể sớm đã thích Tạ Lan Chi, hắn vẫn luôn cảm thấy hắn là một tên nhan khống, thực tế là, hắn chỉ thích mỗi mặt của Tạ Lan Chi mà thôi.
Hiện tại hắn vẫn cứ thích mặt Tạ Lan Chi, lại không chỉ thích mỗi mặt.
Hết thảy của Tạ Lan Chi hắn đều thích.
Đây chắc là bắt đầu từ nhan sắc, động lòng với tài hoa, ở lại vì tính cách trong truyền thuyết.
Nhưng mà, vì cái gì hắn lại nhất định phải vào ngay lúc này, ở trước mặt Tạ Lan Chi nhận ra tâm ý của mình chứ! Này mẹ nó quả thực giống như Na Tra một mình đấu rồng lớn, không có một chút phòng bị, Tạ Lan Chi còn hỏi một câu chí mạng!
Trong lòng Tần Thư có bao nhiêu không bình tĩnh, bên ngoài liền có bấy nhiêu dại ra.
Tạ Lan Chi không thúc giục hắn, cũng không nói cái gì nữa, hắn lẳng lặng nhìn hắn, chờ đợi đáp án.
Nên làm cái gì bây giờ, có cần làm một chuyện lớn mật hay không?
Không được, còn chưa phải thời điểm.
Hắn cần thời gian tiêu hóa chuyện thích Tạ Lan Chi, hơn nữa Tạ Lan Chi là trai thẳng, còn mẹ nó yêu một hải vương, lúc này "Lớn mật" không phải là kế hay.
Tần Thư thu lại tâm thần, cho Tạ Lan Chi một đáp án vừa giả vừa thật: "Anh đoán xem.
Dù sao cũng là một người rất đẹp."
Tạ Lan Chi chậm rãi nở nụ cười, "Anh đoán à......"
Chuông cửa kịp thời vang lên, gương mặt mẹ Tạ phóng đại trên màn hình theo dõi.
Tạ Lan Chi tựa hồ có chút bất đắc dĩ, "mẹ anh đến."
Tần Thư khẩn trương nói: "Đù mé,vậy em phải làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ? Giữa trưa em gặp bà rồi mà."
" Cái đó không giống." Giữa trưa mẹ Tạ vẫn còn chỉ là mẹ của đàn anh, hiện tại đã thành mẹ của người hắn thích, hắn có thể bình tĩnh thì chính là quỷ.
Tạ Lan Chi nhìn thấy sau lưng mẹ Tạ còn một người, nói: "Ba anh cũng tới."
Tần Thư: "......" Cứu, cứu mạng!
Tạ Lan Chi mở cửa, "Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây."
Mẹ Tạ bên đổi giày bên nói: "Vừa vặn đi ngang qua thì ghé vào, tiện đưa hoa cho con.
Hoa của cô dâu phải nuôi ở trong nhà mới có tác dụng thoát ế." Nàng ở trong phòng khách nhìn thấy Tần Thư đang co rúm thành một cục, cười nói: "Tình Thư cũng ở đây à."
Tần Thư lộ ra một nụ cười cứng đờ, "Chào dì, chào chú."
Ba Tạ thân hình cao lớn, diện mạo lạnh nhạt cấm dục, ánh mắt lạnh lùng, cho người ta cảm giác mười phần áp bách, mẹ Tạ đứng bên cạnh hắn có vẻ cực kỳ nhỏ xinh.
Tạ Lan Chi đã hai mươi tuổi, cha mẹ hắn hẳn là qua 40 tuổi, nhưng đôi vợ chồng này trẻ tuổi đến kỳ cục, ba Tạ thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, mẹ Tạ nói là chị gái của Tạ Lan Chi cũng sẽ không có người nghi ngờ.
Tần Thư không nghĩ tới chính mình còn có thể nhìn thấy bá tổng và vợ nhỏ xinh của bá tổng ngoài đơi, cũng chỉ có bọn họ mới có thể sinh ra đứa con như Tạ Lan Chi.
Ba Tạ gật đầu nhẹ một cái, đáp lại lời chào của Tần Thư.
Thời gian của một nhà ba người nhà người ta, Tần Thư không thể lại quấy rầy.
"Vậy chú, dì, con về trường học trước, quá muộn thì ký túc xá sẽ đóng cửa."
"Sao chúng ta vừa đến đã muốn đi rồi," Mẹ Tạ nói giỡn nói, "Có phải ba ba của Lan Chi quá đáng sợ, dọa con sợ hay không?"
Ba Tạ: "......"
Tần Thư cảm thấy chính mình đang cõng một cái nồi to, "con không có!" Hắn cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tạ Lan Chi, "Anh......"
"Mẹ," Tạ Lan Chi nói, "Mẹ đừng dọa ẻm."
Mẹ Tạ giơ tay đầu hàng, "Được được được, là mẹ sai.
Ăn chút trái cây rồi đi,dì có mang theo dưa mật rất ngọt đó."
Tạ Lan Chi hỏi Tần Thư: "Ăn không?"
Đã hỏi như vậy, hắn có thể nói không sao.
"......!Ăn."
Mẹ Tạ đi phòng bếp cắt trái cây, Tần Thư muốn giúp nàng, bị nàng đuổi ra, "Khách thì phải ra phòng khách ngồi chờ ăn.
Lan Chi, lại đây giúp mẹ."
Trong phòng khách chỉ còn lại có hai người Tần Thư và ba Tạ.
Tần Thư ngồi rất đoan đoan chính chính, giống học sinh tiểu học ngày đầu tiên đi học; ba Tạ ngồi nghiêm chỉnh ở cách đó không xa, mặt vô biểu tình, trầm mặc ít lời.
Tần Thư thu mình thụ động, tình cảnh này tuyệt đối có thể xếp vào top ba " cảnh giới nhân sinh" của hắn.
Ba Tạ vừa nhìn là biết không phải người chủ động bắt chuyện, vậy hắn nên nói gì đây, duy trì trầm mặc cũng không phải biện pháp.
Nhưng hắn có thể nói gì chứ!
Thảo ( một loại thực vật), Tạ Lan Chi và mẹ Tạ sao còn không trở lại, hắn sắp chịu không nổi nữa.
Tần Thư nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nghẹn ra một câu: "chú, chú ăn cơm chưa."
Ba Tạ: "rồi."
Tần Thư: "À, ăn rồi thì tốt."
Ba Tạ: "con và Lan Chi học cùng trường?"
Tần Thư cười nói: "dạ, còn cùng khoa, con nhỏ hơn ảnh một tuổi."
Ba Tạ: "Ừ."
Tần Thư: "......" Hắn bắt đầu tò mò ngày thường Tạ Lan Chi và ba hắn làm sao giao lưu.
Hai năm sau (?), Tạ Lan Chi và mẹ Tạ rốt cuộc bưng trái cây ra, Tần Thư cũng căng thẳng đến già hai tuổi.
Có mẹ Tạ, không khí có một chút thay đổi.
Nàng vì chăm sóc khách, phần lớn đề tài đều là thứ Tần Thư có thể hiểu, Tần Thư có thể dễ như trở bàn tay mà dung nhập hội thoại của một nhà ba người họ, mẹ Tạ ở trong lòng hắn đã là hiện thân của thiên sứ.
Ăn xong trái cây, Tần Thư cuối cùng có thể tạm biệt.
Tạ Lan Chi nói: "anh tiễn em."
"Đừng, để dì quản lý kí túc nhìn thấy dì lại diss em —— ba mẹ anh còn ở đây mà."
Tạ Lan Chi