Cho nên,anh đẹp trai phòng ngủ đối diện = Tạ Lan Chi = lão đại trên bảng xếp hạng = công quân đoạt con dâu hắn.
Giờ này khắc này, Tần Thư chỉ nghĩ diễn một cảnh qua đời tại chỗ*.
Hủy đi CP của người cũng giống như cắt đi suối nguồn vui sướng của người,thù đoạt con dâu càng là không đội trời chung.
Bắt đầu từ thời khắc Tần Thư lọt hố kia, Tạ Lan Chi chính là đinh trong mắt, gai trong lòng ; vô luận nguyên tác giả miêu tả hắn có đỉnh bao nhiêu đẹp bao nhiêu, hắn trước sau đều không dao động, kiên định mà đứng ở chiến tuyến của nhãi con, một cái liếc mắt đều không cho.
Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới, Tạ Lan Chi sẽ là như vậy! Diện mạo, thanh âm, dáng người, cách nói năng cử chỉ toàn chọc trúng chỗ mềm trong lòng hắn!
Ông đây mẹ nó muốn cung phụng nam thần, kết quả nói ngươi với ta hắn chính là Tạ Lan Chi?
Ăn tường đi tác giả chó chít!
Nữ sinh đưa đồ uống cho Tạ Lan Chi có chút quen mắt, nhưng hắn không nhớ rõ tên.
"Cảm ơn," Tạ Lan Chi rất có phong độ mà cười cười, "Nhưng tôi hiện tại không muốn uống cái này."
"Ai?" Nữ sinh cầm đồ uống tay nắm thật chặt, nhuyễn thanh nói, "Vậy anh muốn uống cái gì, em mua cho anh?"
Tạ Lan Chi nói: "Trà sữa."
Nữ sinh có chút kinh ngạc —— còn có người vào lúc chơi bóng rổ uống trà sữa?
Tạ Lan Chi lướt qua nữ sinh, hướng Tần Thư đi đến.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, một phút trước đàn em nhỏ còn tươi cười như hoa tươi đã biến mất, trên đầu dựng một cộng tóc ngốc, người cũng ngốc ngốc, trong tay cầm ly trà sữa, ánh mắt nhìn hắn cũng quái dị đến không cách nào hình dung, thật giống như hắn xóa trò chơi yêu thích của hắn vậy.
Tạ Lan Chi ở trước mặt Tần Thư dừng chân, "Tần Thư."
Tần Thư khẽ nhếch miệng, "Đàn......" Không, không thể kêu "Đàn anh".
Hắn không phải đàn anh nam thần, hắn là họ Tạ!
Lời nói đến bên miệng, Tần Thư sửa miệng: "Tạ Lan Chi?"
Tạ Lan Chi giơ giơ lên mi, "Hiện tại đã biết tên của anh?"
Thật chùy tới, Tần Thư hít thở không thông, một ngụm máu suýt nữa phun ra tới.
"Em làm sao vậy," Tạ Lan Chi rũ mắt, từ góc độ của Tần Thư có thể nhìn đến lông mi thật dài của hắn, "Không thoải mái?"
Tần Thư cúi đầu, mặt giấu ở trong bóng của mình.
Sở Thành cùng bạn chơi bóng nói chuyện với nhau thanh âm truyền vào trong tai —— đó là nhãi con của hắn, con ruột.
Ở trước mặt nhãi con, đàn anh cái gì, nam thần cái gì, đều tính là cái rắm!
Tần Thư liếc nhìn Tạ Lan Chi nhanh một cái, ngực chịu một đòn đả kích nghiêm trọng —— không được không được, quá đẹp trai rồi.
Trước khi hắn có thể chống đỡ mỹ mạo trước vẻ đẹp trai của Tạ Lan Chi, tuyệt đối không thể cùng hắn đối mặt, nếu không chính mình hoàn toàn cao lãnh không được a.
Tần Thư biểu tình thay đổi thất thường, trong chốc lát kiên định, trong chốc lát say mê, trong chốc lát tự trách, động tác nhỏ cũng là một đống, nhưng chậm chạp không hề hé răng.
Tạ Lan Chi lại kêu hắn một tiếng: "Tần Thư?"
"Ở!" Tần Thư nhìn chằm chằm giày bóng rổ của Tạ Lan Chi, "Em......!Em không sao."
"Vậy là tốt rồi." Tạ Lan Chi nhìn trà sữa trong tay hắn, "Đây là mua cho anh?"
Tần Thư ở trong đầu tiến hành thuật đổi mặt AI, đem mặt của Tạ Lan Chi tưởng tượng thành Vương Du Dư, như vậy lúc hung dữ lên có thể nhẹ nhàng một chút.
Hắn giơ lên trà sữa, chỉ vào trên mặt nhãn, nói: "Đây là sản phẩm mới của Hỉ Trà, một ly 35 tệ."
Tạ Lan Chi dừng một chút, nói: "Anh chuyển em 35 tệ?"
" Em chuyển anh 35 tệ, coi như em mời anh uống trà sữa.
Ly này em muốn tự mình uống." Nói xong, Tần Thư dùng sức mà cắm xuống ống hút, làm trò trước mặt Tạ Lan Chi hút một mồm to.
Tạ Lan Chi: "......"
"Anh Lan!" Lữ Nho Luật ở trên sân bóng hô, "Anh khỏe chưa, sắp tiếp tục!"
Tạ Lan Chi không trả lời, đi hướng trước một bước, hỏi lại Tần Thư: "Em ổn không."
Liền bởi vì khoảng cách một bước này, thuật đổi mặt AI trong đầu Tần Thư mất đi hiệu lực, mặt Tạ Lan Chi khôi phục thành bộ dáng cũ, hắn lại hung dữ không nổi, "ổn,ổn."
Tạ Lan Chi xoay người đi hai bước, nghiêng mặt nói: "Đánh bóng xong có liên hoan, em muốn đi cùng không?"
......!Đậu má, góc nghiêng của họ Tạ cũng quá đẹp!
" có những ai đi?" Tần Thư nghe thấy chính mình hỏi.
Tạ Lan Chi nói: "Anh, Sở Thành, Lữ Nho Luật, cùng em."
"Em còn chưa đồng ý đi......"
"Vậy em đồng ý không?"
Tần Thư nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình vẫn là nên đi, đây chính là một cơ hội tốt đánh vào bên trong trại địch, huống chi Sở Thành cũng ở đó.
Hắn rụt rè gật gật đầu: "Có thể."
Tạ Lan Chi đi trở về sân bóng, Sở Thành đón đi lên, cười cùng hắn nói gì đó.
Tần Thư xem đến tâm tình vô cùng phức tạp, nhãi con như thế nào ngốc như vậy, bị người ta cướp vợ còn vui tươi hớn hở mà cùng người ta làm bạn.
Sở Thành hỏi Tạ Lan Chi: "Anh Lan uống được trà sữa không?"
"Không."
Sở Thành giật mình mà nhìn về phía Tần Thư, chỉ thấy đối phương cầm trà sữa uống thật thoải mái.
"Sao lại thế này a, mẹ nó đang chọc em?"
Tạ Lan Chi cũng nhìn qua đi, "Không hiểu."
Tần Thư lấy di động ra, tặng Tạ Lan Chi một cái bao lì xì 35