Lý Kỳ Phong và Thanh Tâm đều nhìn về phía tiếng rao,ở đó có một gã đại hán mới mở hàng ở ven đường và đang bày bán thứ gì đó,cũng có vài võ giả và tu sĩ thấy tò mò nên cũng tụm lại đó xem.
Lý Kỳ Phong thấy khá thú vị nên quay lại nói:
- Chúng ta qua đó xem đi.
Thanh Tâm khẽ gật đầu đầy nghi hoặc,rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng gặp phải cảnh này,sau khi tiến lại đó xem bọn họ mới thấy rõ ràng.
Ở khu sạp có bày vài cái lọ nhỏ đang dựng đứng,ở dưới của mỗi một cái lọ có những thứ khác nhau:lọ đan dược,vũ khí,quyển sách công pháp,! đang được bày la liệt khắp nơi khiến ai nấy đều cảm thấy động lòng.
Điều hắn thấy ngạc nhiên là người chủ hàng lại là một gã đại hán vai u thịt bắp,lưng hùm vai gấu.
Đó là biểu tượng của những người chuyên đi săn yêu thú hoặc làm những việc gì liên quan đến sức lực chứ không phải là ngồi đây bán hàng như thế này.
Một gã võ giả trung tuổi nghi hoặc nói:
- Các hạ rao hàng như vậy là có ý gì??
- Đúng vậy,đúng vậy.
Mọi người xung quanh nhao lên nói,gã đại hán nhìn vẻ kích động của mọi người liền mỉm cười khẽ hua tay:
- Các vị cứ bình tĩnh,đợi có thêm đủ người ta sẽ nói một thể.
Đợi thêm một lát thấy mọi người có vẻ đông đủ,gã đại hán mới cười ha hả:
- Để các vị chờ lâu rồi,tại hạ tên là Trần Xán,lần đầu mới đến thành này,có một trò chơi mong mọi người chiếu cố.
- Phần thưởng cực kỳ hấp dẫn như mọi người đã nhìn thấy:đan dược cao cấp,vũ khí tốt,công pháp.
.
thậm chí giải đặc biệt là công pháp tu luyện huyền giai trung cấp “Thủy Tầm Công” trị giá hai ngàn sáu trăm linh thạch.
Đại hán mỉm cười chỉ vào một cuốn sách dưới một cái lọ nói,đám đông đỏ bừng mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách đó như nhìn thấy mỹ nữ vậy,một gã võ giả mất kiên nhẫn nói:
- Có rắm mau phóng,trò chơi như thế nào??
Trần Xán lấy trong người ra một nắm cái vòng nhỏ rồi chỉ về phía có một dấu mực kẻ thẳng nói:
- Các vị nhìn thấy vạch thẳng đó đó chứ,trò chơi rất dễ dàng,chỉ cần các vị cầm một cái vòng này đứng ở vạch đó mà ném vào mấy cái lọ ở đây,nếu lọt vào cái lọ nào thì đồ ở dưới cái lọ đó là của các vị,quá dễ dàng đúng không nào.
Đám tu sĩ quanh đó “ồ” lên đầy hào hứng nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại,một gã võ giả trung niên nói:
- Một lần chơi thì chúng ta mất cái gì,chắc chắc không phải được chơi miễn phí chứ??
Gã đại hán giơ một ngón tay lên hưởng ứng nói:
- Vị nhân huynh này thật nhanh trí,đúng vậy,không có bữa cơm nào miễn phí cả,huống hồ giải thưởng lại lớn như vậy,muốn lấy một lần chơi thì phải đưa cho tại hạ một trăm linh thạch.
Một trăm linh thạch,con số đó cũng không phải là ít đủ cho không ít các võ giả,tu sĩ phải chần chừ,thế nhưng phần thưởng cũng rất hấp dẫn,giải thưởng bé nhất cũng là năm viên tăng khai đan giá bốn trăm linh thạch,cộng thêm nhiều binh khí nhất cấp,nhị cấp và cả công pháp tu luyện nữa,đủ cho bọn họ lại sôi máu lên.
Lý Kỳ Phong nghe xong cũng ngầm hiểu ra,trò chơi này chẳng khác gì trò tung vòng ở địa cầu hắn cả,nhưng thật sự dễ dàng vậy ư??
Từ vạch đứng đến những cái lọ kia chỉ khoảng hai trượng,một khoảng cách rất gần,nhưng hắn vẫn cảm thấy nó không đơn giản như vậy,hắn đành chờ xem bọn thử chơi như thế nào rồi hãy tính,đó cũng là cách suy nghĩ của vài gã tu sĩ khôn ngoan đứng bên cạnh.
Mặc dù vậy nhưng cũng có những người tự tin nắm chắc phần thắng liền quyết định chơi thử,theo bọn họ thì với khoảng cách gần như vậy thì rất dễ dàng để ném trúng,dù sao bọn họ cũng là người tập võ,độ chính xác họ cũng có vài phần tự tin.
- Khốn kiếp,cái gì vậy??không thể nào.
- Chết tiệt,sao không trúng.
Tiếng kêu la của các võ giả chơi trước kêu lên,bọn họ ném thế nào cũng rất khó trúng,hầu như là bay vọt ra ngoài,may mắn thì cũng chỉ đập vào cổ chai rồi bắn ra ngoài.
Một gã võ giả chơi tận năm lần mà không trúng liền bực tức nói:
- Có phải ngươi lừa chúng ta hay không,cái vòng nhẹ như thế này mà ta ném mãi không trúng là sao??
Mấy tên võ giả khác cũng liếc nhìn gã đại hán đầy hoài nghi,Trần Xán cười ha hả nói:
- Sao có thể được,nếu các vị không tin,ta có thể làm thử một lần cho các vị xem.
Nói xong y bước tới trước vạch cầm một cái vòng chuẩn bị ném,đám võ giả và tu sĩ xung quanh đều nhìn kỹ xem có “kỹ thuật” gì không.
- Vù!
Chiếc vòng vòng bay nhẹ nhàng rồi nằm gọn gàng vào một cái lọ gần đó khiến mọi người trợn tròn mắt,đúng là không phải lừa đảo,chẳng có thủ thuật gì ở đây cả,điều duy nhất ở đây là nằm ở bọn họ.
Đám người tất cả đều quen sử dụng “khí” để điều khiển chiếc vòng mà đại hán thì không,hơn nữa bọn họ đều là võ giả,tu sĩ,sức lực rất nhiều,quen cầm binh khí vài cân và thậm cả yến không thành vấn đề,nhưng bây giờ lại cầm một cái vòng quá nhẹ và tung quá gần nên rất khó trúng,đây rõ ràng là một trò chơi của phàm nhân.
Có điều Trần Xán cũng to lớn và là võ giả như bọn họ mà cũng có thể ném chuẩn xác như vậy thì bọn họ tự nghĩ mình cũng có thể làm được,chơi nhiều quen tay cũng là điều dễ hiểu nên họ cũng gạt bỏ nghi ngờ.
Nhận ra được vấn đề nên các võ giả và tu sĩ khác cũng không chần chừ nữa,họ lao vào chơi thử vận may của mình,tiếng ồn ào náo nhiệt cả một khu.
- Haha,trúng rồi,trúng rồi,ta trúng một bình đan dược.
Một gã võ giả khác cười khinh nói:
- Ăn thua gì,ta còn được một quyển công pháp trị giá tám trăm linh thạch,…
- Hừ,thế mà các ngươi cũng đòi khoe khoang,ta còn trúng một thanh vũ khí nhị cấp đây này,…
Nhìn đám võ giả,tu sĩ lao vào điên cuồng mà gã đại hán lại cười đầy đắc ý,bọn họ như những con bạc mù quáng lao vào trò chơi,mới chỉ được một chút đồ còn vui mừng cười to mà không biết mình đã bỏ ra bao nhiêu linh thạch.
Lý Kỳ Phong ở ngoài nhìn bọn họ chơi cũng nhận ra điều đó nhưng trong lòng hắn cũng do dự,hiện tại hắn rất cần một quyển công pháp tốt,nếu có thể đạt được nó thì hắn sẽ mạnh lên rất nhanh,đắn đo một lát hắn liền cắn răng quyết định muốn liều một phen.
Thanh Tâm thấy bộ dạng của hắn liền lập tức hiểu hắn đang nghĩ gì,nàng liền mở miệng khuyên nhủ:
- Huynh đừng tham gia,muội thấy trò này nhìn rất dễ nhưng thật ra rất khó đấy.
Lý Kỳ Phong đưa lò luyện đan trên tay cho nàng mỉm cười đầy tự tin:
- Muội yên tâm đi,trong lòng ta có chút nắm chắc,muội nhìn mà xem.
Sự thực đúng là như vậy,hắn đúng là nhiều lần từng chơi qua những trò như thế này rồi nên trong lòng ít nhiều cũng có chút nắm chắc.
Sau đó hắn tiến lại chỗ gã đại hán nói:
- Ta có thể tham gia không??
Trần Xán liếc nhìn hắn từ đầu đến chân,gã thoáng sửng sốt nhưng vẫn mỉm cười ôn hòa:
- Tất nhiên rồi,miễn có linh thạch là có thể tham gia!!
Hắn lấy trong người ra một đoản kiếm rồi bất đắc dĩ nói:
- Ta không còn linh thạch nhưng ta có thể đổi thứ này lấy lần chơi không??
Trần Xán cầm lấy đoản kiếm trên tay hắn rồi tỉ mỉ xem kỹ,y lộ vẻ kinh ngạc vì chưa từng nhìn phong cách chế tác và kiểu dáng này bao giờ,đây là một con dao găm có vỏ ở bên ngoài như một thanh đoản kiếm,nó