Thanh dực cầm bay liên tục suốt gần hai canh giờ cuối cùng cũng đến gần một khách trạm,vừa khéo lúc này hắn cũng kết thúc quá trình trị thương và mở mắt ra.
Biết là đã đến nơi nên Lý Kỳ Phong ra hiệu cho con phi cầm hạ cánh xuống cách khách trạm không xa,hắn xoa đầu nó rồi nhảy xuống.
-Yên tâm đi,tao nhất định sẽ cứu được nàng!!!
Hắn nắm chặt tay lại nói với ánh mắt đầy quyết tâm,con phi cầm nghe xong không biết có hiểu hay không liền nhìn hắn rồi vỗ cánh bay đi mất.
Thời gian bây giờ cũng đã quá nửa đêm,đoạn đường này rất ít người đi qua lại nên may mắn không gây sự chú ý.
Lý Kỳ Phong đứng nhìn khách trạm trước mặt rồi thở ra một hơi,hắn biết khách trạm này,nó là khách trạm chỉ cách thành Phong Kiều khoảng hơn hai dặm,điều đó chứng tỏ bọn chúng đã bắt cóc nàng đi được một đoạn đường khá xa.
Trước mặt trên cao khách trạm đề bốn chữ lớn:Khách Điếm Viên Lai.
Đây là khách trạm lớn được xây dựng ở ven đường,tuy rằng ở đây vắng vẻ xung quanh lại không có nhà ở nhưng xem ra khách trạm làm ăn cũng rất tốt.
Cả khách trạm lớn được kết lồng đèn sáng trưng vô cùng nổi bật,khách trạm này khá cao chí ít cũng phải có ba tầng lầu,thỉnh thoảng còn có tiếng nói lớn của quan khách nói vọng ra,nơi đây thậm chí còn có cả một khu rộng dãi riêng dành cho vật cưỡi của quan khách đi đường,có đầy đủ các loài vật cưỡi khác nhau,chúng đều được ăn uống bằng những loại thức ăn khá tốt.
“Cuối cùng thì hắn cũng sắp tìm thấy Thanh Tâm”
Tuy là biết trước chắc chắn sẽ có hiểm nguy nhưng hắn nhất định bằng mọi giá phải cứu được nàng,vết thương trên người hắn đã sớm ổn định,tuy rằng nó vẫn còn đau nhức nhưng hiện trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Lý Kỳ Phong khẽ bẻ ngón tay kêu lên “canh cách” khẽ lắc mình rồi nhanh chóng bước chân vào khách trạm.
Vừa mới bước chân vào bên trong hắn đã cảm thấy vô cùng choáng ngợp,bên trong khách trạm vô cùng rộng rãi,xa hoa và sạch sẽ,tuy bây giờ là thời điểm ít khách nhất nhưng vẫn có khoảng năm-sáu bàn đang có khách quan ngồi tụm năm tụm ba trò chuyện,vây xung quanh là một vài cô thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo như hoa như ngọc đang rót rượu tiếp khách,thỉnh thoảng khi nghe được những gì thú vị còn không kìm được mà che miệng cười vang,không khí vô cùng náo nhiệt.
Lý Kỳ Phong không để tâm đến bọn họ mà lập tức đi đến bên quầy rồi gõ vài cái lên mặt bàn nói:
-Chủ quán! chủ quán…
Người trông quầy là một lão giả đầu tóc điểm bạc nhưng bộ dạng chỉ khoảng năm mươi,lão đang nằm ngủ vật trên bàn thì bị hắn gọi tỉnh giấc.
-Khách quan.
.
ngài muốn thuê phòng hay ăn uống ạ??
Lão giả nói với giọng điệu vẫn còn ngái ngủ nhưng cũng nhận ra trước mắt là một thiếu niên trẻ tuổi mặt mũi xa lạ tuyệt đối không phải khách quen,lão giả cũng không ngờ là có người khách mới đến đây vào giờ này nhưng vẫn cố tỏ ra nhiệt tình.
Lý Kỳ Phong khẽ gật đầu rồi nói nhanh:
-Cho ta một căn phòng bình thường yên tĩnh là được.
Lão giả gật gù tra cứu sổ sách rồi niềm nở nói:
-Có.
.
có một căn phòng hạng trung khá yên tĩnh giá cả một trăm linh thạch một đêm,công tử có muốn lấy không???
-Được,cho ta lấy căn phòng đó!!!
Lý Kỳ Phong cũng không nghĩ nhiều liền ném trên bàn vừa đủ một trăm linh thạch.
Lão bản thu lấy số linh thạch trên bàn rồi nói thêm:
-Công tử có cần đồ ăn hay phục vụ gì thêm không???
-Thôi khỏi,ta hiện tại không cần.
Hắn khoát tay nói nhanh,lão giả thấy vậy cũng không mời chào thêm nữa mà gật đầu nói:
-Xin công tử chờ một chút.
.
Nói rồi lão giả lớn tiếng gọi:
-Tiểu Phúc.
.
tiểu Phúc đâu??
Khi nhìn thấy tên bồi bàn đang nằm ngủ gần đó lão giả giận đến tái mặt ngay lập tức đi đến đá cho y hai cái đau đớn rồi quát:
-Dậy.
.
dậy ngay tên tiểu tử này,dám lười biếng ở đây ngủ hả??
Gã bồi bàn kia là một nam thanh niên cũng còn khá trẻ,khi bị trúng đòn từ lão giả y liền vội vàng bật choàng người tỉnh dậy lắp bắp nói:
-Trang lão bản! ta.
.
ta ngủ quên mất,xin ngài tha cho ta một lần này…
Lão bản khẽ “hừ” một tiếng rồi ném cho tên bồi bàn một cái chìa khóa rồi nói:
-Mong dẫn khách lên phòng,nếu còn có lần sau tái phạm thì đừng làm việc ở đây nữa…
Thanh niên bồi bàn liên tục gật đầu “dạ,vâng” rồi quay về phía hắn đưa tay nói:
-Công tử bên này! xin vui lòng đi theo tiểu nhân!!
Gã bồi bàn dẫn hắn lên lầu hai,đi về phía đông khoảng vài phòng là tới nơi,y mở cửa phòng cho hắn rồi nói:
-Công tử!!!mời vào trong,nếu công tử có cần gì thêm thì cứ gọi tiểu nhân.
Nói rồi gã định quay đầu đi thì hắn khẽ vẫy tay lại nói nhỏ:
-Tiểu nhị.
.
từ chiều đến giờ ngươi có từng gặp một thiếu nữ tuổi khoảng mười lăm,mười sáu,bộ dạng trông khá xinh đẹp và đặc biệt là có một đôi mắt màu xanh từng đi vào đây không???
Gã bồi bàn nghe hắn hỏi như vậy ánh mắt chợt lóe lên một tia quang mang nhưng ngay lập tức y liền lắc đầu làm bộ khó xử nói:
-Công tử.
.
ngài làm thế này thì làm khó cho tiểu nhân quá! nơi đây có quy định không được tùy tiện tiết lộ thông tin của những người khác.
.
Lý Kỳ Phong là người nào cơ chứ,hắn từ nhỏ đã tiếp xúc với vô số người,chỉ cần liếc qua là hắn biết y đang nghĩ gì,ngay lập tức hắn lấy ra vài linh thạch nhét vào tay gã tiểu nhị rồi nhỏ giọng nói:
-Huynh đệ mong hãy giúp đỡ,ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích.
Thanh niên bồi bàn nhận lấy linh thạch vội nhét vào trong người,gã nhìn ngó xung quanh rồi thì thầm nói:
-Công tử.
.
quả thật lúc chập tối có bốn vị khách quan trọ lại ở đây,trong đó ta nhìn thấy có một vị cô nương giống hệt như công tử vừa mới miêu tả.
.
Lý Kỳ Phong nghe vậy quả thật vô cùng kích động,hắn chắc chắn người đó là Thanh Tâm bởi vì ngoài nàng ra rất khó có người giống như vậy được,sau khi kìm chế lại cảm xúc hắn lại nói thêm:
-Những người đó bây giờ ở đâu???
-Theo tiểu nhân biết được thì bọn họ ở căn phòng đầu tiên ở lầu trên.
Lý Kỳ Phong gật đầu rồi lấy ra thêm vài linh thạch thưởng cho gã bồi bàn rồi nói:
-Được rồi,ngươi có thể đi.
-Đa tạ công tử.
.
Gã bồi bàn mừng rỡ cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng lui xuống.
Lý Kỳ Phong sau đó nghiêm mặt lại,hắn đóng cửa phòng lại rồi lại mở cửa sổ trong phòng ra nhảy ra ngoài.
Hắn men theo chút vách tường rồi di chuyển điêu luyện như một con hắc miêu,khoảng cách từ phòng của hắn lên chỗ phòng tên bồi bàn vừa chỉ cũng không xa lắm,đôi tay hắn bám chặt vào mép tường rồi lấy đà bật một phát lên trên,cũng may thân thủ của hắn cũng không tệ lắm nên không gây ra động tĩnh gì lớn.
Lý Kỳ Phong tiếp tục men theo bờ tường mà di chuyển,thỉnh thoảng hắn còn nghe được những âm thanh kỳ lạ của đôi nam nữ phát ra từ bên trong căn phòng,hắn đoán chắn hẳn đây là những “dịch vụ đặc thù” mà lão chủ quán nói đến nhưng hắn cũng không để tâm lắm mà tiếp tục đi.
Chỉ trong chốc