Lý Kỳ Phong bật cong người đứng thẳng dậy nhìn con yêu thú,hắc miêu cũng lổm cổm bò dậy,cái miệng nó cơ man là máu,chứng tỏ đòn đánh của hắn không hề nhẹ một chút nào.
Con hắc miêu lúc này nhìn hắn không còn vẻ hung hăng nữa,nó nhận ra nhân loại trước mặt không phải là con mồi mà là một con hung thú đội lối người,ánh mắt nó sinh ra thoái ý,nó gầm gừ như muốn tìm đường rút lui.
Lý Kỳ Phong nào để nó được như ý,chân hắn đạp bộ pháp lao tới tiếp tục tấn công con yêu thú,hắc miêu thấy hắn lao tới liền hoảng sợ bỏ chạy,nó nhảy lên cây để chạy trốn,với ưu thế leo cây rất giỏi nên chỉ ba lần nhảy là nó đã vọt lên cành cao.
-Trốn được sao??
Hắn cười lạnh nhìn con yêu thú,dưới chân truyền vận chân khí quét ngang vào thân cây.
-Rầm! uỳnh.
.
uỳnh…
Chỉ một đòn quét chân,cái cây lớn đã gãy đổ rạp xuống đất kéo theo con hắc miêu xuống,bình thường sức mạnh của chân vốn dĩ đã mạnh gấp ba lần tay nên sau khi đốn hạ cây xuống hắn cũng không bất ngờ mà phóng đến truy đuổi con yêu thú.
Hắc miêu lông tơ dựng đứng,nó nhảy hết từ cái cây này sang cái cây khác,mỗi lần như vậy là hắn lại đốn hạ cái cây,xung quanh khu vực này hắn đã đánh đổ gần chục cái cây,biến mọi thứ xung quanh thành một mớ hỗn độn.
-Phù.
.
phù.
.
hộc…
Lý Kỳ Phong thở ra vài hơi gấp gáp mặt đỏ gay mắng một câu thô tục:
-Con ** mày,chạy tiếp đi.
Hắc miêu cũng thở ra liên hồi,nó nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi xen lẫn giận dữ,tên nhân loại kia trong mắt nó chẳng khác nào là một con hung thú,lại vô cùng khó chơi,mọi kỹ năng mà nó tự hào lại bị hắn phá giải,còn cản đường không cho nó rút đi.
“Con giun xéo lắm cũng quằn huống chi nó lại là một con hắc miêu,là chủng tộc hiếu chiến với kỹ năng và sức mạnh vượt xa nhân loại”
-Grào…cà uồng!
Hắc miêu vô cùng giận dữ,hai mắt nó đỏ vằn lên những dây máu,cái miệng há to gầm lên,nó cào chân xuống đất lấy đà rồi bật mạnh lao về phía hắn quyết một trận sống mái.
Lý Kỳ Phong cảm thấy thời cơ đã đến,hắn không sợ mà còn lấy làm mừng,thần thức hắn phóng ra hết cỡ,chân đạp bộ pháp thuần thục nhảy sang một bên tránh đòn của con yêu thú,đồng thời như tính từ trước hắn nhanh như chớp nhảy lên giơ thẳng chân lên trời giáng một một đòn gót chân xuống giữa sống lưng con hắc miêu.
-Ngoaoooo….
àooooo….
Hắc miêu kêu lên thảm thiết,bốn chi của nó không trụ nổi mà ngã bệt xuống,máu tươi từ trên lưng nó tràn ra đỏ thẫm,đòn vừa rồi đã khiến nó gãy xương sống.
Lý Kỳ Phong vẫn không buông tha,hai mắt vằn lên trông rất dữ tợn,hắn nhảy lên lưng nó một cách thô bạo,tay trái của hắn siết chặt ghì mạnh con hắc miêu xuống đất,tay phải thì nắm thành quyền đánh thẳng liên tục lên trên đầu con yêu thú.
-Gràoooo….
.
Hắc miêu trúng đòn đánh đau kêu lên sợ hãi,nó vùng vẫy đứng dậy nhưng do sống lưng đã bị gãy,hơn nữa tên nhân loại kia lại cưỡi lên trên đè nó xuống khiến nó không thể nào mà đứng lên nổi,bốn chi của nó cào xuống mặt đất cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Lý Kỳ Phong thấy vậy càng ghì chặt hơn,nhịp tim đập nhanh dữ dội,gương mặt hắn đỏ như gấc,cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn,dây gây xanh chằng chịt đan xen,lại như một gọng kìm đè bẹp xuống con yêu thú,cánh tay phải thì mạnh mẽ phát lực ra quyền nhanh như vũ bão cứ nhằm vào đầu con hắc miêu mà đánh liên hồi.
-Gràoô….
.
ngaooo.
.
ồ.
.
ooooooo….
Hắc miêu gào thét trong sự sợ hãi,đau đớn và tuyệt vọng,máu của nó bắn ra tung tóe,từng giọt đỏ thẫm chảy từ trên đầu xuống mặt trông rất ghê rợn.
Mỗi một quyền của hắn được bao bọc bởi lớp màng màu vàng hơi mờ,chúng nhanh như thiểm điện cứ đánh xuống như mưa,đến khi tiếng kêu của con yêu thú cứ nhỏ dần,nhỏ dần.
.
rồi biến mất thì hắn mới dừng lại.
-Hô,hộc.
.
phù!
Lý Kỳ Phong buông cánh tay ghì con yêu thú ra,hắn thở ra liên hồi rồi đứng thẳng dậy.
Mồ hôi hắn ướt đẫm y phục từ trên xuống dưới,trên mặt,cánh tay,vào trên áo hắn đầy những vết máu,cả một vùng nhỏ xung quanh hắn cũng vậy.
Cơ thể hắn bây giờ đã mệt mỏi dã rời nhưng khóe miệng hắn không khỏi mỉm cười đầy vui sướng.
“Hắn đã thành công hạ được một con hắc miêu,yêu thú nhị giai đỉnh cấp”
Đây là một loài yêu thú công thủ toàn diện rất khó săn bắt,hơn nữa với cảnh giới của nó sợ rằng tu sĩ khai điền cảnh sơ kỳ gặp nó không cẩn thận cũng phải nuốt hận,vậy mà một mình hắn đã thành công giết được nó,lại còn bằng tay không.
Đây là một trận tử chiến,thân thể,thần thức,võ kỹ,gan dạ,! tất cả yếu tố gộp lại đã khiến hắn chiến thắng trận chiến vừa rồi.
Cũng thông qua trận chiến hung hiểm vừa rồi,hắn đại khái đã ước lượng được chiến lực của mình,bây giờ hắn thoải mái có thể đánh nhau với tu sĩ khai điền cảnh sơ kỳ,tất nhiên là chỉ giới hạn tán tu hoặc mấy tên công tử ca như gã Trần Bán Tôn,đương nhiên nếu có thể hắn sẽ đánh nhanh thắng nhanh nếu không được thì bỏ chạy,lý do rất đơn giản “tư chất hắn quá phế,đánh lâu dài sẽ cạn chân khí trước”,cái này chính là điểm yếu của hắn mà hắn tạm thời không khắc phục được.
Lý Kỳ Phong nhìn xác con yêu thú một hồi,hắn lấy ra một cái dao tự chế bằng gỗ,dùng chân khí bao bọc lấy con dao rồi dùng nó để xẻ thịt con hắc miêu,hắn chọn lấy một mảng thịt ngon nhất vác lên vai rồi mang đi.
Những ngày tiếp theo hắn vẫn luyện tập thân pháp,đánh nhau với yêu thú và tìm kiếm thảo dược,đặc biệt trong khoảng thời gian này hắn cũng rất hiếm khi gặp tu sĩ vào Mục Sâm Lâm,điều hắn khiến hắn cảm thấy bất thường nhưng cũng không quan tâm.
Một tháng sau,thân pháp của hắn đã đạt đến trạng thái lô hỏa thuần thanh nhưng dẫu hắn làm thế nào cũng không thể bước vào tầng thứ hai,nó giống như một cánh cửa khép kín dù cho hắn đập phá thế nào cũng không lay động mảnh may,hắn nghĩ chỉ có thể do cảnh giới không đủ nên đành tạm dừng không luyện nữa.
Thời gian qua hắn đã cô đọng xúc tích và củng cố vững chắc cảnh giới,chân khí nhiều lần sắp tràn ra như muốn đột phá nhưng hắn vẫn đè ép lại,hắn không muốn từ bỏ cơ hội đột phá cảnh giới tụ khí hoàn mỹ.
Là một người rất chấp nhất,hắn không muốn mình bị thiếu hụt,nếu cực hạn là ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo thì hắn sẽ khiêu chiến cực hạn,tất nhiên hắn cũng đang tìm cách để tăng xác suất thành công chứ không phải đánh bậy,đấy là hành vi đi tìm chết.
-Được rồi,đi thôi.
Lý Kỳ Phong tự nhủ một câu,hắn đã luyện tập trong Mục Sâm Lâm suốt hơn một tháng nay,đã đến lúc hắn phải lên đường đi đến kinh thành để tham gia cuộc tuyển sinh vào học viện Lam Nguyệt,hắn được biết cuộc thi khảo hạch của học viện diễn ra sau ba tháng,bây giờ chỉ còn hơn một tháng thời gian nữa thôi,nếu không đi thì sẽ không kịp,hơn nữa.
.
-Đã đến lúc bắt hắn trả giá! nợ máu chỉ có thể trả bằng máu!!
Lý Kỳ Phong nghiến chặt hàm răng ken két,ánh mắt lóe lên một tia sát khí nồng đậm,Trần Bán Tôn vẫn chưa chết,hắn là kẻ chủ mưu hại chết Lê Hoàn,chuyện này hắn vẫn luôn ghi nhớ trong đầu không cho phép được quên.
Lý Kỳ Phong đeo cái ba lô cũ lên vai,thần thức mở rộng,chân đạp bộ pháp len lỏi nhanh vun vút chạy ra ngoài.
Vừa mới chạy được nửa khắc,trong phạm vi thần thức của hắn xuất hiện một nam tử trung niên cũng đang chạy như bị ai đó truy đuổi,hơn nữa trùng hợp người kia lại chạy về phía hắn.
Lý Kỳ Phong nhìn thấy thân ảnh của người kia thì bỗng nhiên sững sờ,cơ mặt co lại,ánh mắt đỏ rực như bốc hỏa,khóe miệng khẽ rít