Quả nhiên đúng như những gì hắn suy đoán,sau khi đi qua lối vào liền không có đường đi tiếp,ở đây lại có ảo trận và khốn trận ngăn cản bọn họ.
Điều này khẳng định gã trận pháp sư kia đã phong kín cả hai lối vào để bảo vệ cây thanh ngân lam thảo.
Thế nhưng chuyện này không cản được bước đi của hai người bọn họ,Tuyệt Vô Mệnh chỉ trong thoáng chốc đã phá vỡ trận pháp,linh thạch và vật liệu thu hồi sạch sẽ.
Lý Kỳ Phong nhìn đến đỏ mắt mà không thể làm gì được,bởi vì bọn họ chỉ thỏa thuận lấy được thanh ngân lam thảo thì chia đôi,những thứ khác thì dựa vào bản lĩnh của mỗi người dành lấy.
Sau khi trận pháp bị phá,Lý Kỳ Phong nhanh chân đi trước,đôi mắt hắn tỏa ra quang mang sáng rực,thần thức mở rộng về phía trước,chỉ cần phát hiện bảo vật là hắn sẽ nhanh chân lao tới.
Thế nhưng mọi chuyện lại không như hắn nghĩ,sau khi dựa theo bản đồ đi qua hai cái hầm động đều không có gì,hắn nhận ra mọi thứ đều đã bị người đi trước lấy hết sạch rồi,công pháp,võ kỹ,.
.
tất cả đều không còn.
Sau cùng hai người đi đến một cái hầm động ở trung tâm,nơi đây so với những hầm động khác rộng hơn gấp đôi,ở chính giữa hầm động có một bộ xương người đang ngồi gục xuống bàn đá,xung quanh có vô số những bộ xương khác nằm la liệt dưới đất,chắc hẳn nơi này đã từng xảy ra một tràng chém giết,binh khí của bọn họ hầu hết đã bị gỉ sét,từ y phục còn sót lại hắn tự đoán được nhóm người này chắc hẳn chết cách đây khoảng mười năm.
Bộ xương ngồi gục trên bàn chắc hẳn là của vị tán tu đã tọa hóa,cũng chính là chủ của động mộ này,lý do hắn nghĩ như vậy là bởi vì trên bộ xương này hắn cảm giác được có một luồng khí tức rất mạnh mẽ tỏa ra,người này là một tu sĩ rất mạnh mẽ khi còn sống.
Hơn nữa màu sắc trên bộ xương của người này cũng khác hẳn so với những bộ xương khác,nó có màu trắng nâu,thậm chí từ trên bộ xương hắn còn có thể cảm nhận được một tia linh khí chưa tiêu tán.
Lý Kỳ Phong vô cùng tò mò,hắn đang định tiến về phía bộ xương thì Tuyệt Vô Mệnh giơ tay trước cản lại,ánh mắt vô cùng nghiêm túc:
-Chờ chút,nếu không muốn chết thì đứng yên ở đây.
Lý Kỳ Phong thoáng sửng sốt,hắn thấy sắc mặt của thiếu niên rất nghiêm nghị,thần thái tuyệt không phải nói đùa liền hỏi lại:
-Chuyện gì??có bẫy ngầm à??
Tuyệt Vô Mệnh không đáp lời của hắn,thiếu niên cẩn trọng tiến lại gần bộ xương,quan sát và dò xét một lượt sắc mặt của y tỏ ra rất nghiêm nghị,cuối cùng gương mặt giãn ra nói:
-Ổn rồi,ngươi qua đây đi
Lý Kỳ Phong mang một bụng nghi vấn đi đến nói luôn:
-Có chuyện gì mà ngươi có vẻ nghiêm trọng vậy??
Tuyệt Vô Mệnh nhìn hắn ngu ngơ không hiểu thì lắc đầu cười nói:
-Sao trên đời vẫn còn kẻ ngu như ngươi nhỉ,nếu ngươi không phải gặp ta thì đã sớm chết từ lâu rồi.
Sắc mặt hắn co lại,lạnh lùng nói:
-Có ý gì??
Tuyệt Vô Mệnh thở dài một hơi đáp:
-Bởi vậy ta nói,vô tri rất đáng sợ.
Thiếu niên thản nhiên hỏi lại hắn:
-Ngươi có biết người này trước khi chết ở cảnh giới nào không??
Lý Kỳ Phong ngơ người nói ngay:
-Không biết,vậy thì sao??
Tuyệt Vô Mệnh lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái quạt gõ lên đầu hắn mắng:
-Ngu.
.
quá ngu,không biết còn dám tự hành động như vậy,người này chính là cường giả nguyên thần kỳ đấy!!
Nguyên thần kỳ??
Lý Kỳ Phong há hốc miệng đầy kinh ngạc,ngay cả việc bị thiếu niên đánh lén cũng không để ý.
Tuyệt Vô Mệnh xòe quạt ra phe phẩy,thần thái như tiên sinh giảng bài nói tiếp:
-Nhìn cái bộ dạng của ngươi là biết ngươi không biết gì rồi,đành vậy,đạo gia ta miễn phí giảng dạy cho ngươi một bài.
-Tu sĩ bắt đầu từ tụ khí,khai điền,trúc cơ,nguyên anh,nguyên thần kỳ,.
.
điều này chắc ngươi biết rồi,điều đáng nói là khi tu sĩ từ cảnh giới trúc cơ trở đi,tu sĩ sẽ trải qua một quá trình “biến chất”.
Thiếu niên chỉ vào bộ hài cốt giảng giải:
-Có biết tại sao bộ xương này tại sao lại có màu sắc này không??đó là vì ở cảnh giới trúc cơ tu sĩ bắt đầu cải tạo lại cơ thể,xương cốt sẽ biến dị trở nên mạnh mẽ hơn,sau khi tu sĩ chết đi thậm chí có thể duy trì trăm năm không mục nát,cảnh giới càng cao thì càng tồn tại lâu.
-Sau trúc cơ chính là nguyên anh,ở cảnh giới này tu luyện chủ yếu chính là thần hồn(linh hồn),sau khi chết đi thần hồn có thể trú ngụ trên thể xác hai trăm năm mới tan biến,mà người này linh khí vẫn còn tồn động lại xương cốt chắc chắn là cường giả nguyên thần kỳ.
Tuyệt Vô Mệnh nói một tràng dài cuối cùng nghiêm mặt kết luận bằng hai từ:
-Đoạt xá!!
Nghe được hai từ này,sắc mặt Lý Kỳ Phong trở nên tái nhợt,lông tơ không tự chủ được mà dựng ngược lên,sống lưng trở nên lạnh lẽo bất thường.
Vòng vo một hồi cuối cùng hắn cũng hiểu tên này muốn nói gì.
Tu sĩ càng tu luyện lên cao,sống càng lâu thì càng sợ chết,tất nhiên chết chính là hết.
Tuy nhiên,nếu linh hồn của người chết thành công cướp được thể xác của một người sống,vậy thì ngươi lại có thể sống tiếp,linh hồn chính là của ngươi,thể xác không phải của ngươi,đây gọi là đoạt xá,mà điều này chỉ có tu sĩ cường đại mới có thể làm được.
Đoạt xá chính là hai từ vô cùng kiêng kỵ trong giới tu chân,hành vi này thiên địa không dung,người người phỉ nhổ,thế nhưng vì muốn được sống tiếp,rất nhiều tu sĩ chọn cách này.
Nghe nói người bị đoạt xá sẽ bị linh hồn của người kia cắn nuốt,vĩnh viễn biến mất trên thế gian,không thể luân hồi.
Lý Kỳ Phong biết chuyện đó,nhưng hắn không biết tu sĩ ở cảnh giới nào thì có thể đoạt xá,bây giờ nghe thiếu niên nói thì hắn mới vỡ lẽ ra.
Thì ra tu sĩ nguyên anh cảnh đã có thể đoạt xá rồi,nếu đúng như tên này nói,vừa rồi hắn tiến đến chẳng may bị linh hồn của vị cường giả kia chui từ bộ xương ra đoạt xá,vậy chắc chắn là toi mạng rồi.
Cao thủ nguyên thần kỳ sớm đã sống mấy trăm năm lão quái vật,đoạt xá hắn chẳng phải là dễ như bỡn,thần thức của hắn đã mạnh mẽ như nguyên anh cảnh bình thường nhưng rốt cuộc vẫn không phải tu sĩ nguyên anh,sao có thể chống lại cường giả đoạt xá chứ.
Mặc dù đa số cường giả đều có lòng tự trọng cao,sẽ không làm những chuyện như đoạt xá,thế nhưng ai biết được lòng người,tâm hại người không có nhưng tâm phòng người chắc chắn phải có.
Lý Kỳ Phong nhìn thiếu niên với ánh mắt đầy cảm kích:
-Vậy,người này linh hồn tan biến rồi??
Tuyệt Vô Mệnh cười khẩy đáp:
-Ngu ngốc,người này chết chưa được hai trăm năm,linh hồn sao có thể tan biến dễ thế được??
-Như vậy??
Lý Kỳ Phong khẽ rùng mình lùi lại vài bước,hắn liếc bộ xương rồi lại nhìn xung quanh,ánh mắt co lại đầy hoảng loạn thiếu chút nữa đã chạy đi.
Thấy bộ dạng của hắn như vậy thiếu niên liền cười lên ha hả:
-Yên tâm đi,thần hồn của người này không có ở đây,linh hồn nếu dời khỏi thể xác của mình quá lâu,nếu không có bảo vật dưỡng hồn thì sẽ tự tan biến.
Gương mặt của hắn đỏ dần,lúc này hắn có cảm giác muốn đánh người,đột nhiên hắn nhớ ra chuyện gì đó lùi lại vài bước đầy cảnh giác nói:
-Không đúng,ngươi tự nhiên sao lại tốt như vậy,lại còn đi trước thăm dò,hay là bị người ta đoạt xá rồi??
Tuyệt Vô Mệnh nghe xong khí huyết dồn lên,y đỏ mắt mắng:
-Đoạt xá cái rắm,có cho thêm tiền cũng đừng hòng đoạt xá được đạo gia.
“Cũng đúng,tên này bảo vật trên người nhiều như vậy,chắc hẳn là có đồ khắc chế đoạt xá đi”
Lý Kỳ Phong thở ra một hơi:
-Ngươi nói thần hồn của vị cường giả này không tan biến,lại không có ở đây,vậy là đoạt xá người khác rồi??
Tuyệt Vô Mệnh khẽ lắc đầu nói:
— QUẢNG CÁO —
Event
-Đúng,mà cũng có thể không đúng.
Thiếu niên nhấc bàn tay của bộ xương lên nói:
-Nhìn này,ngón tay của người này có một vệt mờ,hẳn là từng đeo nhẫn trữ vật,thời gian lấy đi chắc hẳn là cũng không quá lâu.
Lý Kỳ Phong tiến lại gần quan sát,quả nhiên đúng như lời của y nói,dấu vết này quả thực là có hình dạng giống nhẫn trữ vật,hơn nữa dựa vào dấu vết kia hắn có thể khẳng định nó bị lấy mất cách đây khoảng mười năm.
Tuyệt Vô Mệnh bình tĩnh nói:
-Có hai khả năng xảy ra,khả năng thứ nhất là như ngươi nói,vị cường giả này là người chính khí ngút trời không làm chuyện đoạt xá,sau khi chết thần hồn rời khỏi thể xác và tan biến.
Lý Kỳ Phong bắt đầu hiểu ra,hắn tiếp lời:
-Còn khả năng thứ hai,người này cách đây không lâu đoạt xá một người nào đó trong số những người xông vào đây,lấy đi nhẫn trữ vật và tất cả những đồ vật khác rồi ra ngoài.
-Không đúng,vẫn còn một khả năng nữa,đó là một người giết hết những người còn lại,đoạt đi nhẫn trữ vật thì sao??
Tuyệt Vô Mệnh lắc đầu thẳng thừng tự tin nói:
-Chắc chắn là không,bởi vì từ đầu đến giờ chân tướng chỉ có một.
-Ngươi cũng biết hai trận pháp che giấu và phòng vệ cây thảo dược kia chứ,thủ pháp bày trận của người này giống hệt với cách bày trận cạm bẫy ở bên ngoài.
Nghe đến đây Lý Kỳ Phong bỗng ngẩn người,sống lưng đột nhiên ướt lạnh.
Trận pháp sư và luyện dược sư không khác nhau là mấy,ở lĩnh vực này dù có cùng sư môn cũng không thể giống y đúc,ai nấy đều