Hơn hai canh giờ sau,Tuyệt Vô Mệnh kéo hắn lên trên cành cây rồi thở gấp liên hồi,chân khí của y tuy là rất mạnh nhưng vận dụng một thời gian dài như vậy vẫn là cạn kiệt.
Lý Kỳ Phong cũng nằm vật ra cành cây,hắn tham lam hít lấy hít để chút dưỡng khí,sắc mặt trắng bệnh ra,mồ hôi ướt đẫm như mưa,con địa hạt hổ kia sớm đã bỏ đi,trước khi đi nó còn tức giận phá nát khu vực này một lần.
Hắn thở phì phò gian nan nói:
- Đậu xanh! nhà ngươi.
.
hôm.
.
nay! ngươi suýt nữa! hại chết lão tử rồi.
Tuyệt Vô Mệnh cũng thở ra một ngụm trọc khí,sắc mặt vẫn còn lộ vẻ suy yếu nói:
- Ngươi nhát như cáy,mới thế mà đã sợ rồi,tâm cảnh như vậy thì còn lâu mới luyện được.
Lý Kỳ Phong nuốt vào một ngụm không khí,hắn khinh bỉ nói:
- Chẳng nhẽ ngươi thì không??lần nào gặp chuyện ngươi cũng bỏ chạy đầu tiên,còn tâm cảnh cái mông.
Tuyệt Vô Mệnh nghe xong thoáng đỏ mặt,thiếu niên giận dữ đáp:
- Đấy không phải là bỏ chạy,đó là chiến lược,ngươi thì hiểu cái gì,hơn nữa nếu gặp kẻ nào truy đuổi ta cũng sử dụng trận pháp thì linh thạch đâu cho đủ,ta bây giờ không thoải mái như lúc trước được.
Thiếu niên nói đến đây thoáng thở dài một hơi,vẻ mặt rất phiền muộn,đúng là ngày trước uy phong bao nhiêu thì bây giờ thất thế bấy nhiêu,riêng chỉ một cái vương quốc nhỏ bé mà y bị người ta đánh đuổi đến mấy lần.
Lý Kỳ Phong thoáng ngẩn người,hắn nghi hoặc nói:
- Chân khí của ngươi mạnh lắm mà,sao ngươi không tu luyện võ kỹ,có phải sẽ không cần bị động như vậy nữa??
Tuyệt Vô Mệnh cau mày mắng:
- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi,thô bỉ võ phu,đạo gia tuyệt đối không làm,đó chính là nguyên tắc sống của ta,cũng chính là đạo của ta.
Lý Kỳ Phong lần đầu tiên nghe thiếu niên nhắc đến chuyện này,hắn tò mò nói:
- Nguyên tắc của ngươi là gì??
Thiếu niên giơ ba ngón tay ra nghiêm túc đáp:
- Ta có ba nguyên tắc,đây là những chuyện không thể làm,nó còn gọi là ba không.
- Thứ nhất,mãng phu không làm
- Thứ hai,không đánh nữ nhân
- Thứ ba,không tấn công kẻ đã mất ý chí chiến đấu.
Lý Kỳ Phong kinh ngạc,hắn sững sờ nói:
- Điều thứ nhất thì ta đã biết,điều thứ ba cũng bình thường,còn điều thứ hai có vẻ kỳ quái,ngươi tại sao không đánh nữ nhân??nếu người đó là một nữ nhân cực gian,cực ác thì sao??
Tuyệt Vô Mệnh thản nhiên đáp:
- Cũng không được đánh,nữ nhân là để yêu thương,ta sẽ không bao giờ đánh bọn họ.
Hắn nghi hoặc nói:
- Vậy nếu họ đánh ngươi thì sao??
- Ta có thể phòng thủ.
Thiếu niên nhanh miệng đáp lại.
Lý Kỳ Phong khẽ “ồ” lên một tiếng đầy ngạc nhiên,hắn lộ vẻ nghi ngờ:
- Những nguyên tắc này là ai đặt ra cho ngươi??
Tuyệt Vô Mệnh bình thản đáp:
- Chính ta tự đặt ra.
Hắn lộ vẻ kỳ quái nói:
- Ngươi tự mình đặt ra những điều cổ quái này làm gì,hơn nữa ngươi đặt ra không phải cũng tự xóa bỏ được hay sao??
Tuyệt Vô Mệnh nghiêm mặt lại nói:
- Đúng là ta tự mình đặt ra nhưng chính ta cũng không thể xóa bỏ nó,đây chính là đạo của ta,ta vì nó mà kiên trì,cũng vì nó mà trở nên mạnh mẽ,nói ra thì ngươi cũng không hiểu đâu.
Lý Kỳ Phong ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi lại lắc đầu,quả thật hắn cũng không hiểu tên này nói vậy là ý gì.
Thiếu niên lắc đầu cười nói:
- Không nói chuyện này nữa,thế ngày mai ngươi có tiếp tục luyện tâm cảnh nữa không??
Lý Kỳ Phong nghe đến đây sắc liền trở nên khó coi,nhưng hắn vẫn nắm chặt tay lại kiên định đáp:
- Luyện,đương nhiên là phải luyện chứ,ta sẽ học bằng được.
Thế là ngày qua ngày,Lý Kỳ Phong hai người tiếp tục tập luyện với địa hạt hổ,hắn thì trải qua hết những lần đau tim này đến lần đau tim khác,linh hồn cứ như du đãng dưới âm ty mãi mới trở về.
Con yêu thú địa hạt hổ kia so với hắn còn thê thảm hơn,nó đường đường là một con hung thú cấp bốn đỉnh phong,vậy mà bị bọn họ thi nhau trêu đùa,quần đi quần lại suốt cả tuần trời,có lần nó tức giận đến mức liên tục lao người liên tục vào thân cây thanh mộc đằng đến chảy cả máu,cuối cùng nó ngồi canh ở dưới suốt ba ngày liền không chịu đi.
Thế nhưng hai tên nhân loại khốn kiếp kia vậy mà lại ở phía trên thi nhau phóng uế xuống người nó,khiến toàn thân nó bị bốc mùi hôi thối,hơn nữa do thân thể của nó vốn rất lớn,dạ dày cũng tiêu hóa cực nhanh,vậy nên nó đành tức tối bỏ đi.
Thoáng cái hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ khi hắn luyện tập với địa hạt hổ,mới đầu hắn còn luống cuống lo sợ nhưng dần dần đã quen thuộc,liền phó mặc tính mạng cho tên kia,đầu óc hắn tập chung vào lĩnh ngộ,khắc chế cảm giác sợ hãi vốn có.
Lý Kỳ Phong nhìn con yêu thú lao tới với ánh mắt bình thản không một chút dao động,tà áo của hắn bay phấp phới trong gió,thần sắc bình tĩnh như nhìn thấy một con mèo bình thường đang lao tới.
Địa hạt hổ rống lên một âm thanh cực lớn,giọng của nó có phần lạc đi do gầm rú quá nhiều,đôi mắt nó tràn ngập sát khí,khí thế trong người nó tuôn ra phóng thẳng về phía hắn.
Thân thể của Lý Kỳ Phong nhanh chóng bị luồng khí thế kia khóa chặt lại,luồng khí thế quen thuộc đè ép giam chặt hắn lại trong vô hình.
Lý Kỳ Phong nở nụ cười rất thản nhiên,hắn khẽ nhích cầu vai liền phá tan áp bức kia một cách dễ dàng,trên tay hắn cầm một quả táo ném thẳng vào mặt con yêu thú hét to:
- Haha,chết mày đi.
Địa hạt hổ bị ném trúng vào mặt nhưng vẫn vồ tới như thường lệ,tuy nhiên Tuyệt Vô Mệnh ở phía trên thấy vậy liền kéo hắn lên,lần này y không nhử con yêu thú nữa mà kéo thẳng một mạch hắn lên trên,sắc mặt vô cùng kinh ngạc nói:
- Ngươi hoàn toàn kiểm soát được rồi??
Thiếu niên khá ngạc nhiên,điều này chứng tỏ tâm cảnh của hắn đã tiến được một bậc,mức độ áp chế này đã không còn đe dọa được hắn nữa,nhưng như vậy quá trình hình như cũng khá nhanh thì phải.
Tuyệt Vô Mệnh vẫn còn nhớ lần đầu tiên y luyện tâm cảnh cũng phải mất nửa tháng mới đạt được bước này.
Lý Kỳ Phong đắc ý nói:
- Đương nhiên,ta có thể thoải mái điều khiển cơ thể theo ý muốn của mình rồi.
Tuyệt Vô Mệnh thử phóng khí thế áp chế về phía hắn để thăm dò,thần sắc Lý Kỳ Phong vẫn tỏ ra như không,trái lại hắn còn khua tay trước mặt thiếu niên:
- Này,ngươi nhìn ta lâu vậy làm gì,ta nói rồi,ta không thích nam nhân.
Tuyệt Vô Mệnh phun một ngụm nước bọt xuống phía dưới khinh bỉ nói:
- Phi,ta cũng không thích nam nhân.
Sắc mặt thiếu niên trở nên nghiêm nghị,y khẽ vuốt cằm lộ vẻ trầm ngâm nói:
- Ừm,cũng tạm,coi như cũng có một chút ngộ tính,đương nhiên điều quan trọng phải kể đến chính là phương pháp dạy dỗ của ta,cái này gọi là danh sư xuất cao đồ.
Lý Kỳ Phong nghe thiếu niên nói như vậy thầm khinh bỉ y,tuy nhiên hắn vẫn bình thản nói:
- Dù sao ta cũng luyện xong tâm cảnh rồi,kỳ hạn tham gia cuộc thi tuyển vào học viện chỉ còn một tuần nữa,chúng ta cũng nên lên đường thôi.
Tuyệt Vô Mệnh nghe xong liền sững sờ,thiếu niên tỏ ra kinh hãi nói:
- A,ngươi nhắc ta mới nhớ,vì mải luyện tập cho ngươi mà ta bỏ lỡ bao nhiêu thú vui rồi.
Lý Kỳ Phong hai người chờ cho con địa hạt hổ bỏ đi hẳn rồi trèo xuống rời khỏi lãnh địa của nó,bọn họ rảo bước đi đến thị trấn để dò hỏi thêm tin tức,hơn nữa hắn còn cảm thấy ngạc nhiên khi tên này nói muốn đi dò hỏi tung tích của Huỳnh Thiếu Bảo.
- Ngươi đi tìm y làm gì,chẳng nhẽ ngươi muốn đoạt khúc cây tử kim mộc kia??
Tuyệt Vô Mệnh liếc mắt nhìn hắn khinh bỉ nói:
- Tử kim mộc tuy rằng quý giá nhưng ta trước giờ