Thiếu nữ đáng thương kia bây giờ đang bị nhốt tại Băng ngục, nơi đây vô cùng lạnh lẽo âm hàn,là nơi giam giữ những người chịu tội rất nặng của gia tộc, nhiệt độ ở nơi này lạnh đến mức đóng băng, mỗi một làn gió thổi qua đều lạnh như cắt da, cắt thịt, ngay cả với những tu sĩ mạnh mẽ cũng khó có thể trụ lại lâu ở nơi này được.
Thiếu nữ bị xích cả tay lẫn chân, vì để bảo vệ cho hài tử trong bụng, nàng đã dùng toàn bộ chân khí của mình tụ lại bao quanh cái thai nhi, tuyệt không giữ lại chân khí cho bản thân mình.
Chính vì thế mà sắc mặt thiếu nữ nhanh chóng trở nên tái nhợt, những vết thương mới gây ra dính phải nhiệt độ lạnh càng thêm đau xót, giọt máu cũng bị hóa thành băng ngay lập tức,đôi môi nàng thâm tím đi, cả người co ro trong cái lạnh, mái tóc kia đã sớm bạc vì những bông tuyết.
Cũng vào lúc này, cánh cửa hầm ngục mới mở ra.
Một thiếu nữ trông cũng có vẻ xinh đẹp cao ngạo bước vào, nàng chính là biểu muội của thiếu nữ đang bị nhốt.
Vừa vào đến bên trong, lông mày thiếu nữ khẽ nhíu lại vì sự giá lạnh ở nơi đây, nàng ta đi đến bên cạnh thiếu nữ đang bị xích kia cười khảy nói:
- Haha, Tô Ngọc Uyển, rốt cuộc ngươi cũng có ngày này.
Thiếu nữ kia đưa đôi mắt lên ngước nhìn người trước mặt lạnh nhạt đáp:
- Tô Kim Thanh, ngươi đến đây làm gì??
Thiếu nữ tên Kim Thanh cười lên dữ dội, nàng ta nghiến răng hung hăng nói:
- Ta đến để xem ngươi thảm hại đến mức nào, haha, thiên tài Tô gia, mỹ nhân đệ nhất vương quốc, bây giờ đã biến thành một kẻ xấu xí, trong bụng còn mang theo một nghiệt chủng, hahaha.
.
Tô Ngọc Uyển liếc nhìn thiếu nữ kia với ánh mắt không cảm xúc, nàng nói:
- Một kẻ bám váy ta mà thôi, dù ngươi có cố gắng thế nào cũng không lấy được cái danh thiên tài này đâu.
Thiếu nữ kia nghe đến đây liền nổi giận, ánh mắt ả ta lóe lên một tia ác sát, nàng ta lấy trong người ra một cái bình ngọc nhỏ cười gằn lên:
- Không phải ngươi muốn bảo vệ đứa con hoang trong bụng sao, để ta xem ngươi bảo vệ nó như thế nào.
Nói rồi nàng ta cười lên đầy dữ tợn lao tới bóp miệng Tô Ngọc Uyển rồi đổ thứ chất độc kia vào miệng nàng.
Thiếu nữ giãy dụa kịch liệt, đôi mắt nàng trợn ngược lên nhưng cũng không chống lại được, hai đoạn dây xích kia đã trói chặt lấy thiếu nữ rồi.
Tô Kim Thanh sau khi đổ hết thứ chất độc kia vào miệng Tô Ngọc Uyển liền thuận tay đánh một luồng chân khí ép thiếu nữ phải nuốt xuống.
Xong xuôi nàng ta còn đứng lại nhìn kết quả, ánh mắt lộ vẻ thích thú như được rửa hận.
Quả nhiên, sau khi chất độc dược kia đi xuống đến cổ họng của thiếu nữ liền phát huy tác dụng, cái cổ trắng muốt thon dài của Tô Ngọc Uyển phồng to lên một cách nhanh chóng, cả vùng đó đen tím lại trông vô cùng ghê rợn, có vẻ như nàng dùng chân khí chặn lại không cho độc tố xâm nhập xuống.
Tô Kim Thanh sửng sốt rồi cười lạnh:
- Haha, để ta xem ngươi chịu đựng được bao lâu, dù sao thì đứa con hoang trong bụng ngươi nếu không trúng phải độc thì cũng chết vì lạnh, hahaha.
Nói xong thân hình ả ta cũng rùng mình một cái, Băng ngục này quả thật rất đáng sợ, nàng ta cũng không thèm đứng lại xem kết quả nữa mà đi vội ra ngoài.
Tô Ngọc Uyển nhăn mày lại trông như đang chịu một cơn đau vô cùng lớn, chất độc thiếu nữ kia cho nàng uống quá lợi hại, nếu không phải nàng dùng chân khí cản lại thì nó đã tàn phá xuống lục phủ ngũ tạng, ảnh hưởng đến thai nhi rồi.
Thế nhưng chất độc kia vẫn tiếp tục ăn mòn chân khí của nàng, không còn cách nào khác thiếu nữ đành rút bớt chân khí đang bảo hộ thai nhi đến đối kháng với chất độc, bây giờ chân khí trong người nàng chia thành hai phần, một phần lớn đối kháng chất độc, một phần nhỏ bảo vệ thai nhi khỏi cái lạnh ở Băng ngục.
Sợ hài tử có thể vẫn bị nhiễm lạnh, nàng co người lại bảo vệ vùng bụng, thế nhưng biện pháp này cũng không thể duy trì lâu dài, sớm muộn gì thì nàng sẽ không trụ nổi nữa.
Đúng lúc này, cánh cửa hầm ngục lại mở ra, một nữ tử chạy vội vào lay người Tô Ngọc Uyển khóc lóc:
- Tiểu thư! tiểu thư, Tiểu Cúc đến cứu người đây.
Thiếu nữ ngẩng mặt lên, đôi môi run rẩy thều thào nói:
— QUẢNG CÁO —
- Tiểu Cúc??
Nữ tử Tiểu Cúc kia gương mặt sớm đã đỏ bừng lên, nàng nhìn tiểu thư của mình với ánh mắt đẫm nước mắt vội ôm trầm lấy thiếu nữ khóc nghẹn lên:
- Tiểu thư, người chịu khổ rồi.
Vừa cảm nhận thân người lạnh ngắt của thiếu nữ, nữ tử liền giật mình buông vội ra giọng nói đầy gấp gáp:
- Tiểu thư, ta đưa người đi trốn.
Nói xong nữ tử không biết lấy ở đâu ra một chùm chìa khóa, nàng mở còng xích trên người Tô Ngọc Uyển rồi rìu thiếu nữ đi ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi bên ngoài, hai người không ngờ vậy mà bắt gặp Tô Kim Thanh đang đi tới.
Thiếu nữ kia nhìn thấy hai người đang dìu nhau trốn ra ngoài gương mặt liền ngẩn ra.
Vốn dĩ nàng ta đến đây theo lời của vị đại lão kia, nhiệm vụ chính đó là đưa thuốc trị khỏi vết sẹo cho Tô Ngọc Uyển, không ngờ đôi bên vừa chạm mặt đã thành thù, ả ta cũng vì vậy mà quên mất, bây giờ mới nhớ lại đi vào đưa thuốc thì bắt gặp cảnh này.
Tô Kim Thanh chỉ ngẩn người trong chốc lát,ánh mắt toát lên một tia lửa hận,ả liền lao tới quát to:
- Tô Kim Uyển,ngươi trốn không thoát.
Tiểu Cúc trông thấy vậy liền sợ hãi, nữ tử đẩy tiểu thư của mình chạy đi, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
- Tiểu thư, người đi trước, Tiểu Cúc chặn nàng ta lại.
Nói rồi nữ tử lao tới, võ kỹ đánh thẳng về phía trước.
Tô Kim Thanh thấy vậy liền cười kinh bỉ, nàng ta tung ra một chưởng đánh bay Tiểu Cúc văng ra ngoài, thân hình tiếp tục lăng không về phía trước.
Không ngờ mới bay được một đoạn, nữ tử Tiểu Cúc lại lao đến ôm chặt lấy chân nàng hét to:
- Tiểu thư.
.
chạy! mau chạy đi.
Tô Ngọc Uyển nhìn thấy thế khóe mắt đỏ bừng lên, nàng căn răng phi hành chạy ra ngoài.
Tô Kim Thanh thấy vậy sắc mặt càng trở thêm khó coi, nàng tung chưởng vào người Tiểu Cúc như vũ bão rống giận quát to:
- Con tiện tỳ to gan này, buông ta ra…
Những đòn đánh của thiếu nữ giáng xuống vô cùng mạnh bạo, nó khiến Tiểu Cúc phun máu không ngừng,xương trên người nhanh chóng đứt gãy, thế nhưng nữ tử vẫn kiên quyết không buông bỏ, đôi tay càng ôm chặt hơn.
Tô Kim Thanh thấy vậy ánh mắt càng đỏ đậm hơn, nàng lộ ra sát khí nồng đậm, võ kỹ đánh thẳng xuống đỉnh đầu nữ tử.
Đòn đánh chí mạng này khiến máu ở trong đầu Tiểu Cúc túa ra, nàng trợn đỏ mắt lên, đôi tay như mất đi khí lực buông tuột ra, cả người rơi thẳng xuống tuyệt khí bỏ mình.
Tô Ngọc Uyển thông qua thần thức nhìn thấy cảnh tượng như vậy đôi mắt đỏ bừng bừng, nàng đau khổ lẩm bẩm:
- Tiểu Cúc, cảm ơn muội, cảm ơn muội, Tiểu Cúc, huhu.
.
Thiếu nữ gạt đi những giọt nước mắt, gương mặt càng lộ vẻ kiên cường tức tốc bỏ chạy, nàng không muốn sự hy sinh của Tiểu Cúc trở nên vô ích.
Sau khi chạy trốn khỏi gia tộc, Tô Ngọc Uyển liền nhanh chóng bị phát hiện, bọn họ đuổi theo nàng truy sát gắt gao.
Cuối cùng sau hơn một canh giờ trốn chạy, rốt cuộc nàng vẫn bị bọn họ đuổi kịp, chặn hết đường lui.
Tô Kim Thanh dẫn đầu hai vị trưởng lão cười lạnh nói:
— QUẢNG CÁO —
Event
- Haha, sao ngươi không chạy nữa đi, ta xem ngươi còn chạy được đi đâu.
Tô Ngọc Uyển liếc nhìn Tô Kim Thanh với ánh mắt tràn ngập sát khí, biết được bỏ chạy tiếp cũng không thoát, chân khí trong người thiếu nữ tuôn ra vô cùng nóng bỏng, ngay lập tức nó biến cả khu vực này trở nên nóng theo.
Như nhận ra điều gì, Tô Kim Thanh kinh hãi nói:
- Ngươi.
.
ngươi vậy mà đã là thiên biến cảnh, ngươi.
.
che giấu cảnh giới??
Hai vị trưởng lão kia trông thấy vậy cũng vô cùng ngạc nhiên, tuy vậy bọn họ cũng chỉ kinh ngạc một chút thôi, một vị trưởng lão phóng ra chân khí hệ thủy, ngay lập tức khiến một phần khu vực này trở nên mát lạnh, đối kháng với dòng chân khí bóng bức của thiếu nữ.
Tô Kim Thanh cười lạnh, nàng khinh thường nói:
- Dù cho ngươi có là thiên biến cảnh thì sao, chúng ta cũng có hai vị trưởng lão thiên biến cảnh, muốn chạy trốn, đừng hòng.
Nói rồi nàng ta khẽ chắp tay hướng đến hai vị trưởng lão:
- Hai vị trưởng lão, mời hai vị ra tay bắt lại nữ tử này.
Hai lão giả khẽ gật đầu, một người nói:
- Ngọc Uyển, ngươi