Ánh mắt của Trần Hạo Viên liền sáng rực lên, thiếu niên vội vã nói:
- Huynh đệ, ngươi nói đi, ta đã sai ở đâu??
Tuyệt Vô Mệnh khẽ hắng giọng đáp:
- Chuyện này quá đơn giản, theo phỏng đoán của ta thì Điệp nhi cô nương chắc chắn là ghen tỵ với vị công chúa kia, thế nên bây giờ mới tỏ ra lạnh nhạt với ngươi.
Trần Hạo Viên ngơ ngác nói:
- Tại sao chứ?? ta đâu có thích vị công chúa kia, hơn nữa bọn ta cũng chỉ bàn về công việc, đâu có nói gì khác.
Tuyệt Vô Mệnh khẽ lắc đầu rồi thở dài nói:
- Ngươi không hiểu, nữ nhân ấy mà, nàng ta đương nhiên không biết các ngươi đang trò chuyện về công việc, lúc này trong mắt nàng ta chỉ nhìn thấy ngươi và vị công chúa kia trò chuyện rất vui vẻ, hơn nữa nữ nhân kia thân phận lại là công chúa, đối với ngươi cũng là môn đăng hộ đối, nàng đương nhiên là cảm thấy tự ti, muốn xa lánh ngươi rồi.
Trần Hạo Viên nghe tới đây dường như bắt đầu hiểu ra, y gõ vào đầu mình một cái thầm mắng mình ngu xuẩn rồi cười nói:
- Đa tạ vị nhân huynh này đã chỉ điểm giúp ta, bây giờ ta phải nhanh chóng đi giải thích với Điệp nhi đây.
- Chậm đã.
.
Tuyệt Vô Mệnh khoát tay nói, Trần Hạo Viên nghi hoặc đáp:
- Sao thế huynh đệ??
Tuyệt Vô Mệnh lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi bây đi tìm nàng ta thì giải quyết được gì, dù sao nàng ta cũng không nghe ngươi giải thích, hơn nữa còn đóng cửa lại rồi, ngươi định phá cửa để vào chắc??
Vị thái tử kia thoáng ngẩn người trong giây lát, ngẫm nghĩ lại một lát gương mặt liền trở nên khó coi:
- Vậy, bây giờ ta phải làm thế nào bây giờ??
Tuyệt Vô Mệnh khẽ ngẫm một lát cũng tỏ ra khó xử nói:
- Cái này đối với ta thì quá dễ, biện pháp chỉ cần có một chữ soái, thế nhưng cái này đối với ngươi lại không được, hơn nữa các ngươi lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ, nếu dùng tiền tài thì cũng không thích hợp.
Lý Kỳ Phong lúc này mới chen miệng vào nói một câu:
- Dễ ợt, đương nhiên là phải vận dụng một chút thủ đoạn hỗ trợ rồi.
Trần Hạo Viên ngạc nhiên nói:
- Vị huynh đài này, ngươi có cách.
Lý Kỳ Phong làm vẻ mặt tự đắc rồi ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên, một cách này của ta đương nhiên là khiến cho nữ tử kia phải chạy ra ngoài, hơn nữa còn bộc lộ cảm xúc mãnh liệt.
Tuyệt Vô Mệnh thấy hắn hớt tay trên của mình thì tức lắm, tuy nhiên lúc này y tạm thời chưa nghĩ ra cách nào nên cũng không mở miệng, trong lòng không ngừng trù ẻo hắn.
Vị thái tử kia nghe vậy mừng rỡ không thôi, y vồn vã nói:
- Vị huynh đài xin chỉ giáo.
Hắn chỉ tay ra ngoài trời, lúc này ngoài kia đã bắt đầu mưa phùn được vài hạt, rồi thản nhiên nói:
- Ngươi cứ ra ngoài kia rồi hét lớn một câu vào trong, nói rằng sẽ quỳ ở đây đến khi nào nàng ta chịu ra gặp mặt ngươi thì thôi, bây giờ trời thì đang mưa, ngươi lại là thái tử, hơn nữa lại là thanh mai trúc mã của nàng từ nhỏ, tất nhiên nàng ta sẽ không bỏ mặc ngươi đâu.
Trần Hạo Viên nghe đến đây ánh mắt khẽ lóe lên đầy kinh ngạc, y không thể phủ nhận biện pháp này là rất hay, thế nhưng Tuyệt Vô Mệnh lại dè bỉu:
- Hừ, còn chưa chắc, nhỡ đâu nàng ta không chịu ra, ngươi lại phải dầm mưa mà quỳ thì cũng thật thê thảm, hơn nữa đây lại là kinh thành, nếu có người khác trông thấy rồi lại truyền ra ngoài thì với thân phận của ngươi ta e rằng! hắc hắc.
Lý Kỳ Phong cười nhạt phản bác:
- Đương nhiên chuyện này ta đã sớm nghĩ đến, hơn nữa ta đâu có bắt ngươi quỳ cho mỏi chân, việc của ngươi là ra kia hét lớn một câu rồi chạy vào đây mà nghỉ, lúc nào cánh cửa kia chuẩn bị mở ra thì ngươi lại ra ngoài, đỡ mệt nhọc.
Thấy vị thái tử kia vẫn còn đang phân vân hắn liền nói tiếp:
- Muốn nữ nhân tha lỗi cho ngươi thì ngươi phải làm cái gì thật đặc biệt, và phải khắc sâu vào lòng nàng ta, như thế nàng ấy mới tha thứ cho ngươi, chứ một chút danh tiếng ấy đã là gì, bây giờ ngươi cần một chút danh tiếng hay cần một nữ nhân bầu bạn với ngươi cả đời…
Trần Hạo Viên nghe hắn nói như vậy bàn tay liền nắm chặt, ánh mắt lóe lên sự kiên định nói:
- Được, ta đi làm.
Nói rồi vị thái tử trẻ tuổi này quả thực chạy ra trời mưa kia hét lớn:
- Điệp nhi, chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm, muội mau mở cửa ra đi, ta muốn giải thích với muội, nếu muội không ra, hôm nay ta quyết quỳ mãi ở đây không đi.
Vừa nói dứt lời thiếu niên liền núp vào mái hiên cổng, ánh mắt gã nhòm vào trong như xem xét tình hình, thuận tiện nếu có người đi ra thì cũng dễ phản ứng.
Quả nhiên một nén nhang sau Trần Hạo Viên nhìn thấy có bóng dáng một nữ tử đang đi ra, y vội vàng chạy ra rồi quỳ xuống đất.
Lúc này Lý Kỳ Phong liền chạy vội ra trút một chậu nước lên người y cười thản nhiên nói:
- Cứ quỳ đi, một chút đạo cụ mà thôi, như thế này mới giống đội mưa, nếu không quần áo ngươi khô như vậy nàng ta sẽ không tin đâu.
Trần Hạo Viên nghe vậy liền gật đầu, ánh mắt không ngừng khen ngợi hắn nhanh trí, Lý Kỳ Phong cũng nhanh chân chạy vào núp ở gần đó xem tình hình.
Cánh cửa khẽ mở ra, đáng tiếc là người bước ra lại là nô tỳ của vị tiểu thư kia, nàng thấy vị thái tử trẻ đang quỳ dưới mưa, trên người quả nhiên ướt đẫm ánh mắt lóe lên một nét kinh hãi, tuy nhiên bề ngoài nàng ta vẫn lạnh nhạt nói:
- Điện hạ, tiểu thư sẽ không ra gặp ngài đâu, ngài đi về đi.
Trần Hạo Viên trông thấy vậy ánh mắt liền không tránh khỏi thất lạc, gương mặt gã đỏ bừng lên quật cường nói:
- Ngân Tú, ngươi vào nói với Điệp nhi rằng hôm nay ta sẽ quỳ mãi ở đây, đến khi nào nàng ấy chịu ra gặp mặt ta thì thôi.
Nữ tử kia nghe xong vẫn thản nhiên đáp:
- Tùy điện hạ thôi, nếu điện hạ muốn quỳ thì cứ tiếp tục quỳ đi.
Nói xong câu này thì nữ nô tỳ cũng đóng cửa rồi đi vào, bỏ lại vị thái tử trẻ tuổi vẫn quỳ dưới mưa trong sự ngỡ ngàng.
- Ngươi bày cái trò quỷ gì thế, cách của ngươi vốn là không được, ngươi xem, nàng ấy còn chẳng quan tâm đến ta!!
Trần Hạo Viên thấy hắn đi ra liền tức giận nói, lúc này gã vừa cảm thấy mất mặt lại không được như ý nguyện nên rất bực bội.
Lý Kỳ Phong thì không hề tỏ vẻ gì mà gật gù nói:
- Xem chừng còn chưa đủ kích thích, chúng ta phải tăng độ khó lên mới được, lần này ta đảm bảo sẽ thành công hoàn mỹ, có điều ngươi có chịu nổi nhục không, dù sao đây cũng là khổ nhục kế.
Trần Hạo Viên căm tức nói:
- Ngươi xem ta bây giờ chưa đủ thảm hay sao, còn chiêu số gì thì ngươi tung ra nốt đi.
- Tốt.
Lý Kỳ Phong khẽ ghé tai gã nói thì thầm vài câu rồi dặn:
- Đến lúc đó ngươi cứ nói theo ta bảo thì được.
Vị thái tử này nghe xong đồng tử dần giãn ra, sắc mặt ngày càng trở nên rạng rỡ, y phấn khích gật đầu nói:
- Yên tâm đi, cái này thì ta làm được.
Lý Kỳ Phong nhanh chóng chạy vào lấy một bình rượu trên bàn rồi chạy