Edit: Sa
Đúng là Hứa Úy Nhiên tham gia chạy cự ly dài, đám Kiều Lâm Lâm bực tức thì cũng chỉ có thể đứng xem.
Chờ các thí sinh vào vị trí, trọng tài thổi còi, các thí sinh lập tức xuất phát, ban đầu tốc độ của các thí sinh khá tương đồng, những bộ quần áo đủ màu sắc túm lại một chỗ, tiếng cổ vũ cũng rất lộn xộn, nhưng năm phút sau, khoảng cách giữa các thí sinh dần kéo dài ra, tiếng cổ vũ cũng nhịp nhàng hơn.
Kiều Lâm Lâm tập trung chú ý tới hai người, trừ bạn trai cô ra thì người còn lại tất nhiên là nữ chính.
Suốt quá trình chạy, Hứa Úy Nhiên không có bất cứ trao đổi nào với Cố Chi Thu, thứ nhất là họ không quen nhau, thứ hai là trước mặt bàn dân thiên hạ, bạn gái của anh Cố còn đang nhìn họ chằm chặp, cô muốn làm gì cũng sẽ không chọn thời điểm này.
Cô tham gia hạng mục này đơn giản chỉ là thấy sức khỏe của mình khá ổn, muốn thử thách bản thân mà thôi.
Thể lực giữa nam và nữ chênh lệch rất lớn, sau một thời gian ngắn, khoảng cách giữa các thí sinh nam và nữ rất xa nhau, thí sinh nam chạy chậm nhất cũng cách thí sinh nữ chạy nhanh nhất một quãng, đây cũng là lý do ban tổ chức để họ cùng chạy nhưng lại tính thành tích riêng.
Thật ra Hứa Úy Nhiên có dư sức để tăng tốc nhưng nghĩ nếu vậy thì lộ liễu quá nên cô vẫn cố giảm tốc độ, hơn nữa còn cố ý chạy sau hai nữ sinh ở khoa Thể dục – Thể thao.
Lẫn trong đám người, dẫn đầu phía xa xa là một hình dáng cao ráo, Hứa Úy Nhiên cảm thấy dường như mình đã quay lại kiếp trước, chỉ có thể vĩnh viễn nhìn phía sau anh, nhìn anh càng lúc càng xa, còn cô vẫn luôn tầm thường như thế.
Nhưng trên thực tế, Hứa Úy Nhiên chẳng những không phải không hề thu hút mà cô còn cực kỳ nổi bật, Kiều Lâm Lâm đứng ngoài quan sát cảm nhận rất rõ điều đó.
Ai cũng biết con người là động vật thị giác, học sinh càng chú ý đến vẻ bề ngoài hơn, nghĩ lại, nếu Cố Chi Thu không đẹp trai và ưu nhã ngời ngời thì liệu anh có trở thành nam thần toàn trường chỉ với trí thông minh không? Học thần và nam thần là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, các nữ sinh đứng ở hai bên đường chạy đang reo hò lúc này đây là chỉ thưởng thức vẻ đẹp trai của nam thần chứ không phải rung động vì đầu óc của nam thần.
Tương tự. cùng là dân tay ngang nhưng nữ chính chạy lại không hề mệt mỏi như các thí sinh khác, ngược lại còn toát ra sự ưu nhã lạ thường nên nhanh chóng được mọi người chú ý, sau đó giữa đám đông, Kiều Lâm Lâm nghe xung quanh bàn tán về nữ chính càng lúc càng nhiều.
Nam sinh thì phần lớn là khen cô ấy rất đẹp, dáng người cũng đẹp, còn nữ sinh thì càng quá đáng hơn, họ dám gộp hai người nổi bật lại với nhau.
“Con bé nào chạy cùng anh Cố thế? Các cậu có thấy nó hơi giống anh Cố không?”
“Tớ thấy vậy từ nãy rồi, nó học năm nhất, hình như học khoa Tài chính thì phải, nổi tiếng trong đám tân sinh viên lắm.”
“Chuẩn, là thủ khoa tỉnh khối tự nhiên đấy nhé, học thần đó, các cậu không thấy bé đó với anh Cố đẹp đôi à?”
“Nói mới nhớ, tớ còn thấy họ cùng chạy bộ buổi sáng nữa cơ, tuy không giao lưu gì nhưng trông rất xứng đôi. Nói thật nhé, tớ chả hiểu sao anh Cố lại thích bình hoa di động kia, bạn gái của anh ấy còn chẳng lấy được học bổng cơ, cứ cho là đẹp đi thì bên khoa Nghệ thuật còn có nhiều người đẹp hơn, sao lại thích nhỏ đó được hay nhỉ?”
Kiều Lâm Lâm đang thăm dò tình địch, nghe tới đó thì không phục, nhưng cô nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra lý do phản bác, đến cả ba đứa bạn luôn đứng về phe cô mà cũng không thể nói lời trái lương tâm, còn tán đồng: “Chưa nói mấy cái khác, con bé này đúng là kinh thật, vừa đẹp gái vừa học giỏi, đã vậy còn có sở thích giống Cố thần, lúc nào cũng có thể chạy bộ cùng cậu ấy. Đó là chuyện mà mày chắc chắn không làm được.”
Kiều Lâm Lâm: …
Kiều Lâm Lâm không còn gì để nói, bảo cô hằng ngày chạy bền cùng nam thần quả là nhiệm vụ bất khả thi, chạy tám trăm mét thôi cũng đủ để lấy mạng chó của cô rồi chứ đừng nói là chạy năm ngàn mét.
Nhưng nữ chính đâu phải có năng khiếu chạy bền bẩm sinh, nếu kiếp trước cô ta có kỹ năng này thì đã tiến đến gần nam thần từ lâu rồi chứ không phải làm đàn em vô danh đứng nhìn nam thần từ xa đâu, chắc chắn là sau khi sống lại, cô ta có bàn tay vàng, dựa vào không gian linh tuyền để cải thiện thể chất nên mới chạy giỏi như thế.
Tức ghê á, cô cũng xuyên không nhưng sao chả có bàn tay vàng nào hết vậy? Kiều Lâm Lâm cảm thấy rất bất công, nhưng nghĩ lại, nếu cô có không gian linh tuyền thì e là sẽ nằm im chờ hưởng thụ chứ không muốn rèn luyện cầu tiến gì cho cam. Có lẽ đây chính là lý do cô xuyên không mà không có bàn tay vàng và không thể làm nữ chính. Có nữ chính nào lại muốn ngồi mát ăn bát vàng như cô không?
Nhận thức rõ thực tế, biết mình không tài nào so sánh được với nữ chính, Kiều Lâm Lâm lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt làm ngơ, dồn toàn lực chú ý lên bạn trai mình. Về phần những lời nói chua lòm của người xung quanh thì cô xem như gió thoảng qua tai, vì nếu xét theo mặt tích cực cô vẫn có thể kiêu hãnh về ngoại hình, chưa thấy quần chúng hóng hớt nào cho rằng nữ chính đẹp hơn cô, điều này chứng tỏ ưu thế lớn nhất của cô vẫn còn đó.
Kiều Lâm Lâm ưỡn ngực nhìn về phía đường chạy, thấy các thí sinh đã bước vào giai đoạn chạy nước rút, trong lúc mọi người xung quanh hò reo khản cổ thì cô đã chuẩn bị xong xuôi, tại thời khắc bạn trai vượt qua vạch đích, cô cũng chạy vọt tới.
Theo tưởng tượng của cô thì đây chính là lúc đón quốc vương trở về, nam thần sẽ ôm cô xoay vòng trong tiếng hò reo của mọi người, nhưng lúc cô nhào tới, Cố Chi Thu lại lùi về sau né tránh.
Kiều Lâm Lâm: “…”
Anh lùi về sau là sao? Cô suýt hét toáng lên, may là Cố Chi Thu ngay lập tức giải thích: “Anh vừa chạy xong, chân hơi yếu.”
“Ờ.” Tuy hơi bực nhưng Kiều Lâm Lâm vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tiến tới định đỡ nam thần đang bị nhũn chân, nhưng cô vừa giơ tay ra thì đã bị Cố Chi Thu kéo lại, sau đó rơi vào lòng anh.
Nếu Kiều Lâm Lâm nhào tới, toàn bộ cơ thể cô sẽ đặt hết lên người anh, với sức lực hiện tại của
Cố Chi Thu thì có lẽ họ sẽ cũng nhau quỳ xuống, còn anh chủ động kéo cô vào lòng thì cô chỉ đặt một phần sức nặng lên cơ thể anh thôi, như thế thì cả hai người cùng gánh vác. Tất nhiên cô không chỉ cảm nhận được sức nặng của nam thần mà còn có cả mồ hôi của anh.
Cố Chi Thu là chú boy rất chú ý tới vệ sinh, vận động xong là phải tắm rửa, người lúc nào cũng thơm tho mùi sữa tắm, mà hôm nay chạy năm ngàn mét xong, tuy chưa tới hai mươi phút nhưng lượng vận động không thua gì một trận bóng rổ, mồ hôi đầm đìa, hoàn toàn khác biệt với hình tượng ưu nhã thường ngày của anh. Tuy vậy, Kiều Lâm Lâm vẫn không hề chê bai, vì mang theo lọc kính mê muội nên cô vẫn thấy nam thần đẹp trai ngời ngời, chẳng những thế còn có mùi đàn ông quyến rũ muốn chết.
Kiều Lâm Lâm thoải mái cọ mặt vào lồng ngực anh, nhưng Cố Chi Thu lại thấy mất tự nhiên, đỡ nhẹ trán cô, cười khẽ: “Người anh toàn mồ hôi, quần áo cũng ướt.”
“Không sao, lát em về tắm.” Kiều Lâm Lâm chẳng ngượng ngùng mà ôm eo anh, ngẩng gương mặt cười tươi như hoa lên nhìn anh, nói sao cũng không chịu tách ra.
“Nhưng anh muốn đi bộ để bình phục hô hấp.” Cố Chi Thu mỉm cười nhìn cô, tuy cách thức biểu đạt rất uyển chuyển nhưng Kiều Lâm Lâm ngốc nghếch, ngây thơ vẫn nghe hiểu, nam thần muốn nói cô bám dữ quá làm ảnh hưởng tới anh.
“Được rồi.” Cô chỉ đành bịn rịn buông eo nam thần ra, đổi thành khoác cánh tay anh chầm chậm tản bộ trên sân.
Nhóm nữ hoàn thành cuộc thi sau nhóm nam mấy phút nên đến khi Hứa Úy Nhiên chạy về đích thì Cố Chi Thu đã nghỉ ngơi xong rồi.
Đám Trình Viên Viên lúc nãy chỉ đứng nhìn từ xa thì giờ cũng xông tới đưa nước, đưa khăn cho nam thần, nhân tiện mượn cớ khen ngợi nam thần để có cơ hội nói chuyện với nam thần, tuy rằng nam thần chỉ đáp lại mấy câu đơn giản như “Cảm ơn”, “Các cậu quá khen” thì họ vẫn thấy rất thỏa mãn. Sân vận động có rất nhiều khán giả bu tới xem, ít nhất tám mươi phần trăm là đến để thưởng thức phong thái của Cố thần, còn họ chẳng những được xem mà còn được mượn danh bạn thân của người yêu của nam thần để nói chuyện với nam thần, quả thực là phúc đức ba đời.
Trong lúc Kiều Lâm Lâm và chúng bạn trò chuyện cùng nam thần thì thành tích của nhóm nữ cũng được công bố, ở vạch đích vang lên tiếng reo hò, tuy không nhiệt liệt bằng lúc Cố Chi Thu về đích nhưng cũng rất náo nhiệt.
Hóng hớt là bản tính của loài người, những người đứng xa cũng nhìn về phía phát ra tiếng reo hò, Kiều Lâm Lâm tò mò định đi xem thì chợt nghe xung quanh thảo luận:
“Quào, bé khoa Tài chính về đích thứ ba đó, giỏi hơn cả mấy cô bạn bên khoa Thể dục – Thể thao.”
“Tớ biết bé đó, hình như là hoa khôi trong đám tân sinh viên, vừa giỏi vừa giàu, đến cả chạy cự ly dài cũng giỏi, toàn năng ghê á, năm ngoái thì có tân sinh viên đẳng cấp nam thần toàn trường, năm nay thì có tân sinh viên đẳng cấp nữ thần, trường mình đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp…”
Nghe đến đó, Kiều Lâm Lâm đã biết ai tạo ra sự xôn xao này, nhà mình sắp sập đến nơi nên tất nhiên chẳng còn tâm trạng hóng hớt nữa. Cô chẳng những nhanh chóng dời mắt mà còn xoay đầu Cố Chi Thu một trăm tám mươi độ, nghiêm mặt nói: “Chả có gì hay ho đâu, giải tán giải tán.”
Cố Chi Thu còn chưa kịp phản ứng thì đám Trình Viên Viên đã hết hồn, ngơ ngác nhìn nhau, rất muốn biết người chị em của họ dám to gan trước mặt nam thần từ bao giờ vậy?
Tuy nhiên, các cô nhanh chóng xóa tan nỗi khiếp đảm trong ánh mắt vì nam thần bị xoay một trăm tám mươi độ nhưng không tức giận, sau khi lấy lại tinh thần, anh làm như không có gì để yên cho bạn Kiều Lâm Lâm kéo đi theo hướng ngược lại đám đông.
Đám Trình Viên Viên thoáng chốc hiểu ra người chị em của mình dám làm vậy là do một tay nam thần chiều chuộng mà ra. Tuy từ tận đáy lòng vẫn rất khó tin nhưng họ có mắt, bấy giờ chỉ đứng yên nhìn hai người đi xa chứ không ai định tiến tới làm bóng đèn.
Từ phía sau, nhìn hai bóng dáng cực kỳ hài hòa, Mẫn Mẫn rất tự hào: “Ai nói Tiểu Kiều nhà mình không xứng với nam thần? Nhìn dáng hai đứa từ phía sau ngọt ngào bao nhiêu.”
Hiển nhiên cô nàng cũng nghe thấy những lời bàn tán mà Kiều Lâm Lâm đã nghe.
Chỉ có Tạ Văn Lệ vẫn còn chú ý đến đường chạy, cô ấy không để ý tới Hứa Úy Nhiên như mọi người, thậm chí cũng không để ý đối phương trông như thế nào, bỏ luôn ngoài tai những cuộc thảo luận râu ria, lúc này get trọng điểm cũng khác với Mẫn Mẫn, ngơ ngác hỏi: “Ủa trông phía sau hai đứa nó khác với những cặp đôi khác à?”
“Tất nhiên là khác.” Trình Viên Viên choàng vai cô nàng, cười nói: “Mày nghĩ đi, Cố thần là đóa hoa lạnh lùng, nếu bạn gái cũng giữ kẽ như cậu ấy thì tụi nó có tình tứ trước mặt mọi người như các cặp đôi bình thường khác không?”
“Ý mày là bạn Kiều nhà mình mặt dày?”
“Chỉ cần cưa đổ nam thần, mặt dày một tí thì có làm sao?” Trình Viên Viên vừa ghé lên vai Tạ Văn Lệ cười vừa lặng lẽ liếc nhìn đám đông.
Tạ Văn Lệ không chú ý tới ánh mắt của cô ấy, gật đầu đồng tình: “Mày nói có lý.”
Họ đứng ở nơi không xa cũng không gần trêu ghẹo nhau, còn Hứa Úy Nhiên giúp lớp vẻ vang vẫn là tiêu điểm của đám đông, đứng ở vạch đích hưởng thụ lời khen của mọi người. Nhưng cô không để tâm tới thành tích của mình mà lại sốt ruột nhìn xung quanh, khi thấy bóng dáng ở phía xa, cô lặng lẽ cúi đầu, nở nụ cười buồn bã.
- -----oOo------