Edit: Sa Thật ra nếu Kiều Lâm Lâm không nói, Cố Chi Thu cũng sẽ đến xem cô, đây là lần đầu tiên cô biểu diễn thời trang, bất kể sau này còn có cơ hội khác không thì lần đầu tiên vẫn là kỷ niệm quan trọng và đáng giá nhất, anh muốn ở bên cô vào những lúc như thế này.
Anh cũng không nói cho cô biết dự án của giáo sư Tần đã chính thức bắt đầu, các anh chị trong đội sẽ tập hợp vào cuối tuần này, riêng anh xin tập trung muộn hai ngày, thứ hai mới vào phòng thí nghiệm để xem cô biểu diễn thời trang. Có điều Cố Chi Thu nghĩ anh chỉ có thể ngồi dưới khán đài thưởng thức màn trình diễn sáng chói của bạn gái như bao người khác, nhưng theo như hai chữ “người nhà” trong tin nhắn của cô thì có lẽ anh sẽ được coi như một nửa nhân viên, được chứng kiến toàn bộ quá trình của cô từ hậu trường cho đến khi lên sân khấu?
Nếu được, tất nhiên Cố Chi Thu muốn đồng hành cùng cô suốt toàn bộ quá trình, do đó khi thấy lời mời mà anh tự cho là đàng hoàng trong sáng của Kiều Lâm Lâm, anh không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng trả lời:
“Có. Mai mấy giờ đi?” “Mười giờ sáng tập trung ở cổng phía đông.” Kiều Lâm Lâm vội vàng trả lời,
“Anh nhớ mang theo đồ dùng vệ sinh cá nhân đó ~” Dấu “~” cuối câu thể hiện rõ rệt lòng xuân nhộn nhạo của cô.
Cố Chi Thu: “…”
Kiều Lâm Lâm phớt lờ phản ứng của nam thần, anh đã đồng ý lấy thân phận người nhà để đi cùng cô tới trường Nghệ thuật thì chắc chắn sẽ qua đêm bên ngoài với cô, cho nên đối với cô, “bó rau” này sẽ rơi vào miệng nhanh thôi.
Nghĩ tới mình sắp có được cả sự nghiệp lẫn nam thần, Kiều Lâm Lâm cực kỳ tự tin, hăng hái như uống máu gà, không còn chút lo lắng về cuộc thi, ngủ thẳng cẳng tới hôm sau.
Mười giờ sáng phải tập hợp cùng đàn chị trước cổng trường, chín giờ bốn mươi nam thần đã đứng dưới tòa ký túc xá nữ đợi cô, còn mang bữa sáng cho cô như thường lệ. Hôm nay Kiều Lâm Lâm không quấn chăn ngủ nướng như mọi hôm, chín giờ đã dậy sửa soạn, các bạn cùng phòng cũng phấn khích dậy theo cô.
Vốn dĩ đám Trình Viên Viên cũng muốn đi tới trường Nghệ thuật cùng Kiều Lâm Lâm nhưng nghe nói chủ nhật mới thi nên cả đám không đi theo nữa vì sợ làm phiền, đằng nào cũng đã có người nhà đi theo, họ cứ việc tới xem phong thái của con bạn vào chủ nhật là được, lúc đó nếu không tìm được chỗ ngồi thì còn có thể liên lạc với “người nhà” của cô.
Kiều Lâm Lâm bày tỏ không vấn đề, nam thần nhà cô rất đáng tin cậy, chắc chắn sẽ hoàn thành sứ mệnh này.
Do đó, bây giờ họ dậy không phải là để đi đâu mà là lấy mỹ phẩm yêu thích của mình tài trợ cho Kiều Lâm Lâm. Tuy trên danh nghĩa, Kiều Lâm Lâm có hộ khẩu ở thành phố B nghe “có giá” hơn nhưng xét về gia cảnh thì cô nghèo nhất, nhà ba cô bạn cùng phòng dầu gì cũng được coi là gia đình tầm trung ở quê của họ, lúc trước phí sinh hoạt hàng tháng cũng nhiều hơn cô mấy trăm, bố mẹ họ còn thường xuyên cho thêm bằng hình thức khác, vì vậy đồ dùng của họ cao cấp hơn cô một chút. Hôm nay Trình Viên Viên cống hiến bảo bối phấn mắt Tom Ford, của Mẫn Mẫn là phấn má hồng Suqqu, Tạ Văn Lệ thường ngày ru rú trong nhà nên không trang điểm nhiều, có điều rất thích đắp mặt nạ nên cũng dâng hiến cho cô một miếng mặt nạ SK-II mà chính cô ấy không nỡ dùng, nói rằng Kiều Lâm Lâm hôm nay đắp mặt nạ xong, ngày mai lên sân khấu sẽ tỏa sáng lấp lánh, hớp hồn toàn hội trường.
Mấy con bạn hào phóng kính dâng, Kiều Lâm Lâm cũng không từ chối, cô đã hứa chờ nhận được thù lao sẽ khao mọi người ăn thịt nướng, uống trà sữa nên bây giờ vô cùng thoải mái nhận đồ tài trợ của họ. Đồng thời khi thấy họ bày ra bảo bối, cô cũng chợt nhớ tới bộ mỹ phẩm Chantecaille còn chưa khui mà nam thần tặng cô hồi đầu học kỳ, thời khắc quan trọng này có thể lấy ra xài rồi. Kiều Lâm Lâm quyết đoán khui bộ mỹ phẩm Chantecaille lấy hộp kem dưỡng ẩm và kem nền mới tinh bỏ vào túi mỹ phẩm của mình.
Nhìn túi mỹ phẩm đựng đầy nhãn hiệu cao cấp, cô đã có thể tưởng tượng ra chúng phát sáng lấp lánh trên mặt mình như thế nào.
Kiều Lâm Lâm tràn đầy tự tin xuất phát.
Không ngờ cô chuẩn bị như vậy không hề khoa trương chút nào, khi cô và nam thần ra cổng trường đúng giờ hẹn, họ mới biết Trần Tử Dương đỗ chiếc xe thể thao ở ven đường.
Thấy đàn chị ngồi trên xe thể thao vịn vô lăng ngoắc tay với họ, Kiều Lâm Lâm sợ điếng người, thầm nghĩ thảo nào đàn chị ga-lăng không nói sẽ tới ký túc xá đón cô, hóa ra là tự lái xe hơi, sinh viên không được lái xe hơi vào trường, chỉ được phép đỗ ngoài cổng.
Tuy mình và các bạn cùng phòng nghèo như chó nhưng thật ra Kiều Lâm Lâm cũng biết trường của họ là đầm rồng hang hổ, xung quanh ẩn nấp toàn dân giàu có, ví dụ như nhà của bạn trai cô còn có mỏ tiền đây. Nhưng Trường Thanh là ngôi trường danh giá trăm năm, phong cách giáo dục nghiêm cẩn, đề cao tâm hồn nên sinh viên giàu có cỡ nào cũng hạn chế khoe khoang, do đó đây là lần đầu tiên Kiều Lâm Lâm nhìn thấy sinh viên trường mình lái siêu xe, đối với cô mà nói là rất có sức ảnh hưởng, y như nhà quê lên tỉnh mà kéo Cố Chi Thu lên xe.
Hai người họ cùng ngồi ở ghế sau vì ở ghế phụ lái đã có người, là mỹ nữ sở hữu đôi môi đỏ mọng có phong cách khác xa Trần Tử Dương.
Lề đường không cho phép đỗ xe lâu, cặp đôi vừa lên xe là Trần Tử Dương lập tức lao vút đi, nhưng vậy cũng không ảnh hưởng tới màn giới thiệu của họ: “Đây là đàn em Tiểu Kiều mà tao đã nói với mày cùng người nhà của ẻm. Tiểu Kiều, đây là bạn từ nhỏ của chị, Tô Lâm, tới phụ giúp một tay, hai đứa gọi thẳng tên nó hay gọi chị Lâm đều được.”
Trần Tử Dương giới thiệu Kiều Lâm Lâm với Tô Lâm bằng giọng điệu rất bình thường, nhưng riêng hai chữ “người nhà” lại cố ý kéo dài giọng, cô ấy dừng lại một chút rồi ngoái đầu nhìn Kiều Lâm Lâm và Cố Chi Thu, Tô Lâm cũng ngoái đầu theo: “Ồ, có cả người nhà nữa ~”
Tuy Kiều Lâm Lâm mặt dày nhưng bị hai người ấy trêu trước mặt nam thần, cô vẫn đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh chào hỏi: “Chào chị Tô Lâm ạ.”
Phận là người nhà, Cố Chi Thu cũng chào theo: “Chào đàn chị.”
Hiển nhiên Tô Lâm đã biết về Kiều Lâm Lâm, cười toe gật đầu: “Xin chào bé Tiểu Kiều và người nhà.”
Nói xong lại xoay qua ghẹo Trần Tử Dương: “Nhìn đi, bé đàn em của mày có cả người nhà, còn mày chỉ biết lôi tao đi làm bốc vác, thấy nhục chưa?”
Trần Tử Dương bình thản liếc Tô Lâm: “Mày cũng là con chó ế đó, phận chó như nhau mà lại tổn thương nhau?”
Kiều Lâm Lâm: …
Là người duy nhất trên xe dẫn theo người nhà, Kiều Lâm Lâm chỉ có thể nép người vào góc, cố gắng giảm bớt sự tồn tại để tránh biến thành mục tiêu bị oán hận, nhưng ánh mắt vẫn liếc sang nam thần đang ngồi bên cạnh, cô có người nhà, cô kiêu ngạo.
Họ tới trường Nghệ thuật trong tiếng trêu đùa của hai đàn chị, xuống xe, Trần Tử Dương mở cốp xe lấy hành lý, bấy giờ Kiều Lâm Lâm mới biết Tô Lâm nói mình tới làm bốc vác là thật, Trần Tử Dương đem rất nhiều đồ đạc dành cho cuộc thi, bãi đậu xe lại cách xa hội trường, nếu không có người nhà Cố Chi Thu, ba cô gái hẳn sẽ khuân vác mệt rũ.
Dẫn người nhà theo rất có ích, vì vậy sau khi vào tới nơi, Trần Tử Dương lập tức xin thẻ nhân viên cho Cố Chi Thu để anh tự do ra vào. Vì vậy, Cố Chi Thu luôn kè kè bên cạnh Kiều Lâm Lâm.
Ngày trước cuộc thi còn bận hơn cô nghĩ, chờ lấy thẻ nhân viên xong, họ nhập bọn cùng nhóm sinh viên khác cũng thuộc trường Trường Thanh tới tham gia cuộc thi. Kiều Lâm Lâm không quen ai cả, nhưng Trần Tử Dương rất thân với họ, dầu gì cũng cùng khoa Thiết kế, ngoài ra còn có hai giảng viên khoa họ chịu trách nhiệm dẫn hai nhóm tham gia, vì vậy mới chào hỏi một phen.
Chờ đông đủ, giảng viên dẫn họ đến phòng họp nghe ban tổ chức đọc quy tắc cuộc thi và chọn người mẫu hợp tác.
Thí sinh giàu có tự bỏ tiền túi ra thuê người mẫu như Trần Tử Dương chỉ là số ít, đa phần đều là lựa chọn người mẫu do ban tổ chức chuẩn bị, nhóm họ không cần thực hiện bước này nên
kéo nhau đi ăn cơm trưa, sau đó trở lại hội trường chuẩn bị tập luyện.
Đúng vậy, lúc nãy ban tổ chức đã nói sau khi chọn được người mẫu, thí sinh và người mẫu sẽ có thời gian làm việc với nhau như thử trang phục, điều chỉnh thiết kế, v.v, tới ba giờ chiều sẽ bắt đầu diễn tập, thời gian diễn tập là ba tiếng, sau đó tất cả mọi người phải rồi khỏi hội trường, bảy giờ sáng mai nhà thiết kế và người mẫu có mặt đúng giờ để chuẩn bị cho cuộc thi.
Quy trình cuộc thi được sắp xếp rõ ràng, Kiều Lâm Lâm ngoan ngoan làm theo, ban đầu cô còn thấy háo hức, mọi người thay quần áo ở phòng hóa trang, bận tối mắt tối mũi, rất giống với tưởng tượng về “phía sau cánh gà” của cô, nhưng khi bị “hành” từ giữa trưa đến xẩm tối, phải liên tục mang giày cao gót, hầu như không được ngồi, chân như muốn gãy làm đôi, vậy là nỗi háo hức hoàn toàn biến thành cơn đau vượt ngoài sức chịu đựng.
Trước khi rời khỏi hội trường, Kiều Lâm Lâm chẳng những nhanh chóng tẩy trang mà còn khẩn cấp đổi lại đôi giày đế bằng của mình, nhưng trông cô vẫn y hệt nàng tiên cá mắc cạn, đi bước nào rên bước đó như giẫm bàn chông. Tiếng r3n rỉ thái quá của cô khiến nam thần thân là người nhà nghe không nổi nữa, bèn cõng cô ra bãi đậu xe.
Bận rộn cả ngày, Trần Tử Dương cũng mệt, lên xe không thừa lời nữa mà nói thẳng: “Đã đặt phòng khách sạn rồi, ăn tối xong rồi về nghỉ sớm, chị khao.”
Phần tạo hình của Kiều Lâm Lâm không phải do người của ban tổ chức làm, lý do là nhân lực của ban tổ chức có hạn, phải xếp hàng chờ rất lâu mới tới lượt, đàn chị Trần có phong cách làm việc nhanh chóng rất ghét phải chờ nên đã mang theo hộp trang điểm và công cụ dùng để tạo hình, họ tự thân vận động, Trần Tử Dương chịu trách nhiệm trang phục, Tô Lâm lo phần trang điểm và kiểu tóc, do đó Tô Lâm cũng quay cuồng cả ngày, lúc này bủn rủn ngồi ở ghế phụ lái xua tay: “Ăn đại gì đó thôi, giờ tao chỉ muốn về khách sạn ngủ.”
Kiều Lâm Lâm nghe thấy hai chữ khách sạn như muốn sống lại, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, thầm nghĩ cô cũng muốn về khách sạn sớm để cùng nam thần trai đơn gái chiếc khà khà khà.
Vì suy nghĩ quá tập trung mà Kiều Lâm Lâm không nhận thấy Cố Chi Thu hơi hé môi như muốn nói gì.
Để tiết kiệm thời gian, Trần Tử Dương đưa họ đến nhà hàng kế bên khách sạn để giải quyết bữa tối, nhưng dù nhanh đến đâu, ăn xong về khách sạn cũng đã tám giờ rưỡi vì lúc họ ra khỏi trường Nghệ thuật đã hơn bảy giờ.
Khách sạn mà đàn chị Trần đặt phòng rất phù hợp với giá trị của chị ấy, là khách sạn năm sao mà Kiều Lâm Lâm luôn ao ước, chẳng qua phòng của họ chỉ ở phòng thường mà thôi, trừ cửa sổ sát đất, sofa to và bồn tắm khá rộng, những cái khác không có gì đặc biệt.
Tất nhiên giường ở khách sạn năm sao rất lớn, rất êm, Kiều Lâm Lâm vừa nhìn thấy cái giường là đã nhộn nhạo lòng xuân, việc đầu tiên sau khi vào phòng là kéo rèm cửa sổ ra, ngắm nhìn thành phố đã lên đèn, sau đó nhào lên giường vui sướng lăn lộn: “A a a, lâu lắm rồi mới được ngủ trên cái giường êm vầy, hạnh phúc quá.”
Đây quả thật là niềm hạnh phúc mà lâu lắm rồi Kiều Lâm Lâm mới được tận hưởng, lần gần nhất cô được ngủ trên giường vừa to vừa êm là hồi kiếp trước, sau khi đến thế giới này, ở trường thì cô ngủ giường tầng, còn cái giường ở nhà cũng chẳng to hơn giường ở ký túc xá bao nhiêu, chỉ cần sơ sẩy chút thôi là lọt xuống giường, rất thê thảm.
Vì vậy cô cực kỳ hạnh phúc khi được nằm trên chiếc giường rộng rãi êm ái này, muốn lăn lộn cho đã ghiền.
Cố Chi Thu mỉm cười nhìn hành động của cô, sau đó đi tới bàn đặt túi đồ của cô xuống.
Trông thì cô chỉ đem theo một cái túi nhưng đồ đạc rất nhiều, mỹ phẩm và quần áo đều nhét vào đó khiến túi vừa căng vừa nặng, hồi sáng khi tới trường Nghệ thuật, Trần Tử Dương bảo cô để lại túi đồ ngoài xe cho gọn, ban nãy xuống xe Cố Chi Thu mới xách lên cho cô, ân cần hỏi: “Em muốn xem đồ đạc có thiếu cái gì không không?”
Kiều Lâm Lâm tưởng nam thần ám hiệu bảo cô đi tắm sớm, tuy không nỡ rời xa chiếc gường rộng rãi ấm áp nhưng cô vẫn đứng dậy lấy đồ ra.
Cố Chi Thu đứng bên cạnh nhìn cô sửa soạn đồ đạc, Kiều Lâm Lâm thấy là lạ, giả vờ hỏi: “Anh không sắp xếp đồ đạc à?”
Cố Chi Thu ngoái đầu nhìn ba lô trên vai, cười khẽ nói: “Không cần đâu, anh không có hành lý.”
Kiều Lâm Lâm há hốc mồm ngẩng đầu nhìn anh: “Gì cơ?”
Cố Chi Thu nhoẻn môi cười để lộ hàm răng trắng tinh đều tăm tắp: “Quên nói với em, nhà anh ở gần đây nên anh về nhà luôn.”
Kiều Lâm Lâm: …
Kiều Lâm Lâm ngỡ ngàng, ngơ ngác và ngã ngửa, cô cứ nghĩ tối nay đã an bài, nào ngờ vịt lên tới miệng rồi còn muốn bay, cô chẳng quan tâm đồ đạc nữa, vội níu kéo nam thần: “Ờ thì… Muộn lắm rồi, anh về một mình không an toàn, hay là ngủ tạm ở đây một đêm đi?”
Cố Chi Thu giật giật khóe môi, giơ cổ tay lên ý bảo cô xem đồng hồ, uyển chuyển nói: “Còn chưa tới chín giờ, anh thấy an toàn lắm.”
“Nhưng em không an tâm.” Kiều Lâm Lâm quật cường ôm cánh tay anh, cái khó ló cái khôn: “Hơn nữa sáng mai chúng ta phải đi sớm, nếu anh về nhà, lỡ trễ giờ thì sao?”
“Anh có thẻ nhân viên, tự do ra vào.” Cố Chi Thu điềm tĩnh cười, “Hơn nữa em tới sớm để trang điểm và thay quần áo, anh là con trai, ở trong phòng hình như không tiện lắm?”
Nơi diễn ra cuộc thi không có phòng thay đồ riêng cho từng thí sinh, tất cả mọi người phải dùng chung một phòng, tuy cũng có nhà thiết kế nam và thợ trang điểm nam nhưng khi nhận thấy tình hình ở hậu trường, Cố Chi Thu đã chủ động đi ra, suốt nửa buổi chiều nay anh đều chờ một mình ở bên ngoài.
Trải qua chiều nay, anh coi như đã có kinh nghiệm, ngày mai chờ cô làm tạo hình xong mới đến, hậu trường thật sự không tới lượt anh giúp đỡ.
Nam thần nói rất có lý, Kiều Lâm Lâm á khẩu không cãi được.
Im lặng chốc lát, Cố Chi Thu mỉm cười tiến lên xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Ngày mai anh sẽ mang bữa sáng cho em, muốn ăn gì?”
Muốn ăn thịt nam thần nhưng không thành, Kiều Lâm Lâm rầu rĩ lắc đầu: “Trước khi lên sân khấu chắc không được ăn gì đâu.”
Cố Chi Thu gật đầu tỏ ra đã biết, nói: “Vậy anh về đây, em ngủ sớm đi nhé.”
Kiều Lâm Lâm vẫn ngoan cường ôm cánh tay nam thần, cuối cùng quyến luyến tiễn anh xuống lầu.
Quyết định tiễn anh là do cô nhất thời xúc động, Cố Chi Thu cũng không nói gì, mãi đến khi đứng bên dưới khách sạn trông thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục bước ra khỏi chiếc xe sang trọng, cười thân thiết gọi “Chi Thu”, Kiều Lâm Lâm sợ đến mức hồn bay phách lạc: “Dạ cháu chào… chào chú?”
Gặp bố nam thần ở trước cửa khách sạn còn k1ch thích hơn gặp lão Kiều lúc trước nhiều, đầu óc Kiều Lâm Lâm trống rỗng, cho đến khi nghe nam thần gọi “chú Triệu”, cô mới mù mờ hỏi: “Chú Triệu?”
Nam thần kiên nhẫn giải thích: “Chú Triệu là tài xế của bố anh, trùng hợp đang ở gần đây nên tới đón anh luôn.”
Cô vẫn hơi bất an: “Vậy là chú cũng ở gần đây?”
“Chắc là bố anh ở nhà.” Thích thú trước phản ứng của cô, Cố Chi Thu đùa, “Em về với anh là gặp được đấy.”
Mới ban nãy còn bịn rịn, lúc này Kiều Lâm Lâm dứt khoát đẩy anh tới chỗ chú Triệu: “Anh mau về đi, tạm biệt, ngủ ngon.” Nói xong đi một mạch vào khách sạn còn chẳng thèm ngoái đầu, trông cứ như sợ anh dẫn cô về nhà ra mắt phụ huynh vậy.
Cố Chi Thu: …
- -----oOo------