Tiệc sinh nhật năm nay của Kiều Lâm Lâm tương đối hoành tráng. Năm ngoái cô mới nhập học, chưa có bạn bè nhiều, chỉ có ba cô bạn cùng phòng và bốn người của phòng nam thần mừng sinh nhật với cô. Năm nay, “tiệc sinh nhật” của cô được tổ chức ở quán nướng nổi tiếng nhất khu vực gần trường, còn đặt hẳn phòng riêng duy nhất của quán.
Trông bề ngoài quán bình thường vậy thôi chứ phòng riêng rất rộng, chuyên được sinh viên trường đặt cho những dịp hội họp hoặc sinh nhật, có sức chứa lên đến hai mươi người. Sinh nhật của Kiều Lâm Lâm không đông người đến mức đó nhưng vẫn lấp đầy cái bàn tròn to giữa phòng, phòng cô và phòng nam thần có mặt đầy đủ, cô còn mời thêm mấy người bạn học thường xuyên đi học ở thư viện dạo gần đây với cô, còn cố ý dặn dò chỉ tới ăn bữa cơm thôi, không cần chuẩn bị quà cáp, coi như cô cảm ơn họ đã đi học cùng cô. Ngoài ra cô còn mời thêm đàn chị Trần – người đã giúp đỡ cô rất nhiều trong thời gian qua.
Tuy Kiều Lâm Lâm nói vậy nhưng mọi người vẫn chuẩn bị quà, Kiều Lâm Lâm vừa nói không cần vừa nhận quà mỏi tay, gương mặt không giấu nổi nụ cười rạng rỡ, cô cầu nguyện và cắt bánh kem trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật, sau đó mọi người cùng nhau ăn đồ nướng và nâng ly chúc mừng, bữa tiệc rất vui vẻ.
Nam thần không tặng quà cùng mọi người, ban đầu Kiều Lâm Lâm thấy hơi mất mát nhưng khi quay sang thấy nụ cười của anh rạng rỡ hơn ngày thường rất nhiều thì cô bình thường trở lại, thầm nghĩ đây là năm đầu tiên họ chính thức bên nhau, là lần đầu tiên anh đón sinh nhật cô với tư cách là bạn trai, ý nghĩa rất đặc biệt, có lẽ món quà cũng rất đặc biệt, nam thần không muốn cô khui quà trước mặt mọi người nên mới để dành đợi tới lúc chỉ có hai người mới tặng.
Nghĩ vậy, cô không những hết cảm thấy mất mát mà còn càng thêm mong đợi.
Trong phòng toàn là bạn bè đồng trang lứa, lại học cùng trường nên mọi người không có gì để câu nệ, nhanh chóng trở nên vui vẻ thoải mái, ăn uống tới bến, bắt đầu từ lúc sáu giờ mà đến tận gần chín giờ mới kết thúc, có vài người còn chưa chơi đã, Trần Tử Dương cười toe hỏi Kiều Lâm Lâm: “Tiểu Kiều, tăng hai đi đâu đây, karaoke hả?”
Kiều Lâm Lâm hơi thấp thỏm, thầm nghĩ cô đã nói với các bạn cùng phòng là sẽ đánh lẻ với nam thần sau bữa ăn chứ không đi chung với cả bọn nữa nhưng mà cô vẫn chưa nói rõ với mọi người, bây giờ nghe đàn chị hỏi vậy, cô rất đắn đo.
Nhưng hát hò thì sau này còn có cơ hội, còn ngủ với nam thần thì đang khẩn cấp lắm rồi, cuối cùng Kiều Lâm Lâm bèn cười xin lỗi: “Dạ thì là… Bọn em có kế hoạch khác rồi ạ.”
“Có kế hoạch khác rồi à.” Trần Tử Dương hài hước kéo dài giọng, không hề tỏ ra mất vui mà đảo mắt qua lại giữa Kiều Lâm Lâm và Cố Chi Thu. Có cô ấy dẫn đầu, mấy người còn lại đang chờ kế hoạch tăng hai cũng “Ồ” lên theo, nhìn hai người đầy ẩn ý.
Là người luôn bình tĩnh nhưng dưới cái nhìn chăm chú của họ, Cố Chi Thu cũng đỏ bừng mặt, tất nhiên cũng có thể là do uống bia, hôm nay mọi người không chuốc bia chủ bữa tiệc là Kiều Lâm Lâm mà lại hùa nhau chuốc bia bạn trai của cô, có lẽ là vì năm thủa mười thì mới có cơ hội chuốc bia Cố thần. Cũng may mọi người có chừng mực, chỉ uống bia chứ không uống rượu, Cố Chi Thu bị chuốc bia nhưng không say, chỉ đỏ mặt thôi.
Ánh mắt của mọi người quá rõ ràng nhưng chả ai chịu nói gì, chỉ bày tỏ thái độ là đã hiểu khiến Cố Chi Thu dù muốn cũng chẳng giải thích được, vì vậy anh có hơi bức bối.
Kiều Lâm Lâm mặt dày không cảm thấy gì, hơn nữa tối nay cô thực sự có ý “ấy ấy” nên cũng không hẳn là mọi người hiểu lầm, do đó tâm thế rất bình tĩnh.
Sau khi cô thành thật giải thích, mọi người vui vẻ tan cuộc, còn cô thì đi ra trước để thanh toán. Lần này vẫn là nam thần lặng lẽ thanh toán cho cô, bà chủ nhớ rõ hai người, cười tít mắt nói: “Cháu gái, bạn trai cháu mới thanh toán rồi, hôm nay cô giảm giá cho mấy đứa, sau này lại dẫn bạn đến ủng hộ cô nha.”
Kiều Lâm Lâm gật đầu, vu0t ve ví tiền của mình đi ra ngoài, đắc ý nghĩ bạn trai mình lúc nào cũng chu đáo khiến cô ôm phiền não ngọt ngào là kiếm tiền mà không có chỗ tiêu.
Tất nhiên cô sẽ không chia sẻ phiền não nho nhỏ đó với ai vì sẽ bị đánh vêu mỏ.
Lúc đi ra, mọi người đã đứng ở bên ngoài chờ cô, họ vẫy tay chào cô rồi ai về nhà nấy, chỉ có nhóm Trình Viên Viên vẫn chưa đi mà nháy mắt ra hiệu gọi Kiều Lâm Lâm tới gần: “Kiều Kiều, mày về ký túc xá cùng tụi tao hay là tụi tao ôm quà về giúp mày?”
Vì có mưu đồ nên lúc đi, Kiều Lâm Lâm đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, cô kiểm tra cái túi đồ dùng cá nhân “quý báu” tận ba lần rồi mới bỏ vào túi xách, trong túi đồ cá nhân chỉ có duy nhất là qu4n lót, giờ đã đâu vào đó, hiển nhiên không cần quay lại ký túc xá nữa. Cô nghênh đón ánh mắt đầy hàm ý của đám bạn, đĩnh đạc lấy túi quà từ tay nam thần giao cho Trình Viên Viên: “Vậy làm phiền tụi mày cầm về giúp tao nha, bái bai.”
Đám Trình Viên Viên ăn ý đồng thanh cười nói: “Chơi vui nhá.”
Họ rất muốn trêu ghẹo thêm vài câu, bảo Kiều Lâm Lâm tối nay đừng về, họ không để cửa cho đâu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của nam thần hệt như mấy lần nhìn thấy anh mặc áo blouse trắng ở phòng thí nghiệm, thoáng chốc họ cảm thấy suy nghĩ của mình quá dơ bẩn, không xứng làm ô nhiễm tai nam thần, bèn lẳng lặng nuốt lời xuống bụng.
Kiều Lâm Lâm hoàn toàn không có ý định nhìn đám bạn ngập ngừng mà khẩn cấp kéo tay nam thần nghênh ngang bỏ đi.
Cố Chi Thu vẫn nhớ lúc trước cô nhấn mạnh muốn đến kiểu quán bar có thể nhảy nhót, anh bèn hỏi thăm vài người, sau đó đặt bàn ở quán bar rất nổi tiếng là Sirteen, giờ này không còn sớm nữa, họ bắt xe đi từ cổng trường đến đó.
Khi hai người đến Sirteen đã gần mười giờ tối, đúng thời gian cuồng loạn nhất đêm, ban nhạc đang chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn, Kiều Lâm Lâm không ngờ đi nhảy mà còn được nghe nhạc nên vô cùng hào hứng, trong lúc đi theo phục vụ tới bàn được đắt trước ở gần sân khấu thì đã gọi hai ly cocktail, sau đó vừa uống vừa hò hét.
Có lẽ vì không phải cuối tuần, ban nhạc biểu diễn không lâu, vừa hát vừa nghỉ, mới hơn mười một giờ đã kết thúc, có điều không khí đã được đốt cháy, mọi người nhảy nhót điên cuồng. Kiều Lâm Lâm thấy ban nhạc nhanh chóng kết thúc biểu diễn cũng không quá thất vọng mà kéo nam thần ra nhảy rất lâu, mãi tới mười hai giờ mới ướt đẫm mồ hôi được nam thần đỡ ra ngoài.
Ra khỏi quán bar náo nhiệt, trở lại với nhân gian yên bình, cái đầu hỗn độn của Kiều Lâm Lâm được làn gió lạnh thổi cho tỉnh táo hơn nhiều, dựa vào vai nam thần, hưng phấn nói: “Anh yêu, mấy giờ rồi?”
Không chờ Cố Chi Thu trả lời, cô vội vã thốt lên: “Ối muộn thế này rồi á, vậy là tụi mình không về trường được rồi?”
Cố Chi Thu: …
Suy nghĩ một chút, Cố Chi Thu bèn nuốt xuống mấy câu nhắc nhở, nương theo lời cô nói: “Ừm, ký túc xá đóng cửa rồi.”
Được nói đúng ý, Kiều Lâm Lâm hưng phấn đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Giờ làm sao đây?”
Cố Chi Thu mỉm cười: “Em có đề xuất gì không?”
“Đằng nào cũng không về
được, mình tìm khách sạn gần đây đi!” Kiều Lâm Lâm hưng phấn nói huỵch toẹt ra, cô chờ ngày này lâu lắm rồi, bây giờ không muốn chờ thêm giây nào nữa, chỉ muốn lập tức vọt vào khách sạn gần nhất. Nhưng Cố Chi Thu đã nhanh tay kéo cô lại, bất đắc dĩ nói: “Quanh đây không có khách sạn.”
“Thế á?” Kiều Lâm Lâm ngơ ngác nhìn anh.
Đây là quán bar nổi tiếng nhất nước, sao xung quanh lại không có khách sạn được chứ, chẳng là Cố Chi Thu thấy hoàn cảnh nơi đây hơi hỗn loạn nên không muốn ở đây mà thôi.
Nhưng Kiều Lâm Lâm thì không biết, lúc tới đây cô chỉ mải nghĩ tới quán bar nên không chú ý xung quanh, mà bây giờ vì uống đồ có cồn nên não cũng không online. Trong bữa tiệc sinh nhật cô uống bia từ sáu giờ đến chín giờ, tổng cộng cũng phải hai ba chai, ở trong quán bar thì uống cạn ly cocktail của mình, sau đó lấy cớ nếm vị của ly nam thần nên uống thêm nửa ly nữa, mà cocktail tuy ít nhưng nồng độ cồn cao, cô vừa uống bia vừa uống cocktail nên càng dễ say. Vì vậy trong khi Cố Chi Thu còn rất tỉnh táo thì cô đã mềm oặt dựa vào lòng nam thần, ấp ớ hỏi: “Thế tụi mình đi đâu thuê phòng?”
Nghe hai chữ “thuê phòng”, Cố Chi Thu hơi xấu hổ, anh trốn tránh bấy lâu, rốt cuộc hôm nay cũng không trốn nổi nữa, đồng thời dáng vẻ gấp gáp của cô càng khiến anh mất tự nhiên.
Cố Chi Thu dằn lại suy nghĩ linh tinh, bình thản nói: “Anh đưa em đi.”
“Vâng.” Kiều Lâm Lâm hài lòng dựa vào l0ng nguc anh, sau đó Cố Chi Thu bắt taxi đưa cô đi về hướng trường học nhưng không gần trường lắm, lắm thầy nhiều ma, nếu ở gần trường quá, sáng mai có người thấy họ ra khỏi khách sạn thì lúng túng lắm. Vì vậy Cố Chi Thu chọn một khách sạn cách trường không xa cũng không gần, khoảng hai mươi phút đi xe.
Ở trên xe, Kiều Lâm Lâm ngủ gà ngủ gật nhưng vừa xuống xe lại tràn đầy sức sống, việc đầu tiên cô làm khi đứng ở quầy lễ tân là đặt cái túi xách căng đầy lên quầy, hào phóng nói với Cố Chi Thu: “Không được giành với em, lần nào cũng là anh trả tiền, lần này phải để em trả!”
Giọng cô không nhỏ, thứ nhất là vì say, thứ hai là vì hãnh diện, cô nghĩ không bõ công đi làm thêm, bây giờ có tiền rủ nam thần đi khách sạn, không to giọng thì làm sao toát ra khí phách của cô chứ.
Kiều Lâm Lâm tràn đầy lý tưởng hào hùng không phát hiện Cố Chi Thu trước nay luôn bình tĩnh thì nay đang đỏ mặt tía tai. Cố Chi Thu vô cùng lúng túng, tuy anh biết rõ lời nói của cô rất trong sáng, ý cô là mấy lần cô muốn mời cơm mà toàn là anh trả tiền thôi, nhưng người khác không biết sự tình nên họ sẽ nghĩ là hai người cứ dăm ba bữa là lại đi khách sạn. Cố Chi Thu cảm thấy khi cô vừa dứt lời, ánh mắt của mấy nhân viên lễ tân đồng loạt lia tới tựa như đang lẳng lặng đánh giá họ.
Đêm đã khuya, mấy nhân viên lễ tân vốn đang hơi mệt, nghe nữ khách hàng nói xong thì ai nấy đều trở nên phấn chấn, ăn ý bắt đầu hóng hớt hai vị khách trước mặt. Có điều khác với lo lắng của Cố Chi Thu, các nhân viên lễ tân rất có đạo đức nghề nghiệp, trừ một số trường hợp cách biệt tuổi tác quá lớn hoặc thuê phòng chỉ vài giờ, trông không giống quan hệ đứng đắn thì họ mới lén bàn tán với nhau đôi câu, còn những khách hàng bình thường thì họ sẽ không nói gì. Mà hai vị khách lúc này trai khôi ngô tuấn tú, gái xinh đẹp yêu kiều, rõ ràng là đôi tình nhân trời đất se duyên, họ nhìn lâu là vì hai người đẹp quá, không biết có phải là nghệ sĩ không. Hơn nữa cũng không phải ngày nào họ cũng gặp khách hàng trẻ tuổi xứng đôi vừa lứa như vậy, giờ hiếm lắm mới có một đôi, phải ngắm cho đã mới được. Trao đổi ánh mắt hóng hớt xong, cô lễ tân đứng gần nhất hắng giọng, nở nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Cho em xin thẻ căn cước công dân của anh chị ạ.”
Hai thẻ căn cước công dân nhanh chóng được đưa ra, lễ tân đón lấy bằng hai tay, nhìn thoáng qua, thầm nghĩ mới mười chín tuổi, đúng là rất trẻ, sau đó lại chuyên nghiệp cười nói: “Cảm ơn. Anh chị muốn thuê phòng một giường đôi đúng không ạ? Tổng cộng một nghìn ba trăm tám mươi tệ.”
“Cảm ơn.” Cố Chi Thu nhận lại thẻ căn cước, định lấy điện thoại ra trả tiền.
Ban nãy, vì phải đưa thẻ căn cước, nhờ Cố Chi Thu giúp đỡ mà Kiều Lâm Lâm mới lấy được ví tiền từ cái túi xách chật ních ra, hiện giờ ví tiền đã ở trong tay, bên trong toàn là cụ Mao mới tinh, tối qua cô đã đi rút hai nghìn để phòng hờ, lâu lắm rồi ví tiền mới căng như hôm nay, nghe lễ tân nói thì Kiều Lâm Lâm lập tức phấn khởi rút tiền ra: “Đứng im, để em trả.”
Một lần nữa Cố Chi Thu lại đỏ mặt tới tận mang tai, lòng tự tôn của đàn ông không cho phép lần đầu đi khách sạn mà để bạn gái trả tiền, bèn luống cuống ngăn cô lại, khiến Kiều Lâm Lâm run tay, mấy tờ cụ Mao đỏ chói rơi xuống bàn.
Mấy nhân viên lễ tân buồn cười, uyển chuyển nói: “Thưa anh, hay là thanh toán bằng tiền mặt nhé?”
Ban nãy anh đã nói sẽ quét mã điện thoại, bây giờ họ lại đề nghị trả tiền mặt, nghe là hiểu họ khuyên anh để bạn gái trả tiền.
Ai làm việc ở khách sạn lâu đều biết mấy cặp đôi đi thuê phòng không phải lúc nào cũng là đàn ông trả tiền, hơn nữa hai vị khách này hẳn là sinh viên đại học, còn dùng tiền của gia đình, càng không nên để một bên chịu toàn bộ chi phí hẹn hò. Tóm lại trong mắt họ, cặp đôi trước mặt rất ra dáng, chàng trai thì đeo đồng hồ đắt tiền, cô gái thì tuy không nhìn ra nhãn hiệu trang phục nhưng từ ví tiền căng đầy và thái độ thản nhiên khi nghe thông báo chi phí thuê phòng lại còn muốn giành thanh toán, nhìn là biết không phải người nghèo khổ, vì vậy trong hai người ai trả tiền cũng như nhau thôi.
Cố Chi Thu hết cách, đành nghe theo đề nghị của lễ tân là thanh toán bằng tiền mặt. Tất nhiên anh vẫn có thể giành trả tiền nhưng tình hình hiện tại đã đủ hỗn loạn rồi, đây còn là lần đầu tiên đi thuê phòng, anh không muốn lúng túng thêm nữa, đành nới lỏng tay, để mặc cô phấn khởi trả tiền, sau đó lại để mặc cô khẩn cấp lôi anh đi: “Xong rồi, tụi mình đi thôi.”
Tuy Cố Chi Thu cũng rất muốn biến mất ngay lập tức nhưng vẫn đứng im kéo cô lại, nhẹ nhàng nói: “Còn chưa lấy thẻ phòng.”
Không phải không có thẻ phòng sẽ không được vào phòng mà là thang máy cần phải quẹt thẻ phòng mới hoạt động.
Nhân viên lễ tân nhanh chóng đưa thẻ phòng: “Thủ tục của anh chị đã hoàn tất, chúc anh chị vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Cuối cùng cũng xong, Cố Chi Thu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhận lấy thẻ phòng, đỡ Kiều Lâm Lâm đang dựa vào người mình hệt như không xương, chỉ chốc lát sau đã biến mất khỏi sảnh khách sạn.
- -----oOo------