Edit: Sa Kiều Lâm Lâm gặp nhiều chuyện may cuối cùng cũng có phiền não ngọt ngào. Đúng như cô tính toán, đến khi số báo được phát hành, cô sắp phải thi cuối kỳ. Tuy thời gian qua cô rất chăm chỉ học hành nhưng cũng không dám chắc chắn mình sẽ thi tốt vì cô có học giỏi như nam thần đâu. Để thi đậu tất cả các môn nhằm thuận lợi tốt nghiệp đúng hạn, tháng này cô phải tập trung học hành. Vì vậy Kiều Lâm Lâm chỉ có thể khóc thầm từ chối những lời mời công việc đó.
Tất nhiên cô cũng giải thích với họ rằng sắp thi cuối kỳ nên không thể nhận lời, nghỉ đông sắp tới cô sẽ rất rảnh, đáng tiếc họ trả lời rất lập lờ nước đôi, bảo rằng tới đó sẽ xem lại.
Trình Viên Viên phiên dịch là: “Bây giờ mày hơi hot hot nên họ mới chen nhau tìm mày, chứ không ai biết mày thì họ cần mày chắc? Mà lợi dụng độ nổi tiếng thì phải nhanh tay lẹ chân, đừng nói là chờ một tháng nữa, có khi vài ngày nữa thôi mày đã sủi bọt rồi, nếu vậy thì họ mời mày làm gì? Cho nên bây giờ họ không thể hứa chắc với mày được.”
Suy cho cùng là vì cô chưa đủ nổi tiếng, Kiều Lâm Lâm thất vọng ra mặt, vậy là bị chúng bạn “tấn công”: “Bạn học Kiều à, bây giờ mày tham lam lắm đấy nhá, mày làm ở shop online được trả hơn mười nghìn một tháng, chưa nói sau này tạp chí còn tiếp tục hợp tác với mày nữa, kiếm được cả đống tiền mà còn trưng ra bộ mặt đau khổ đó, vậy tụi tao không kiếm được đồng nào phải sống sao?”
Kiều Lâm Lâm thấy chúng bạn phê phán không sai, cô có thu nhập ổn định từ phía cửa hàng online, bên tòa soạn cũng đã xác định sẽ tiếp tục mời cô chụp ảnh, tình hình rất tốt, trước kia cô cũng chỉ dám mơ mỗi tháng kiếm được hơn mười nghìn thôi, bây giờ còn chưa tốt nghiệp đã đạt được mơ ước, vậy cô còn đòi hỏi gì nữa?
Kiều Lâm Lâm thỏa mãn, không tham lam nữa, bắt đầu toàn tâm toàn ý ôn thi, để ngăn mình bị bên ngoài quấy nhiễu, mỗi lần lướt Weibo cô cũng chỉ dùng tài khoản phụ vì tài khoản này không nhận được tin nhắn nào cả, cô có thể thỉnh thoảng lướt mạng thư giãn, không bị ảnh hưởng gì.
Đáng tiếc cô chủ động ngăn chặn sự quấy nhiễu từ bên ngoài nhưng không ngăn chặn được người trong trường, câu lạc bộ người mẫu lâu nay lặn tăm thì giờ lại trồi lên làm phiền cô, có điều có lẽ đội trưởng An Ni thấy ngại nên không ra mặt mà cử đội phó đến.
Thông qua hai lần được câu lạc bộ người mẫu mời gia nhập, Kiều Lâm Lâm mới cảm nhận được sự chân thành tuyệt đối. Lần trước đội trưởng An Ni trong chân thành giấu kiêu ngạo, nhìn như thật lòng mời mọc nhưng lại chẳng có đãi ngộ gì, tất nhiên Kiều Lâm Lâm chưa trải đời cũng hoàn toàn không ngờ câu lạc bộ người mẫu cũng có đặc quyền.
Không có so sánh không có đau thương, lần này đội phó Mễ Sa Sa vừa ra tay đã khiến Kiều Lâm Lâm sợ hết hồn. Cô ấy nói thật lòng thật dạ mời cô tham gia câu lạc bộ người mẫu, nếu tham gia chắc chắn sẽ cho Kiều Lâm Lâm giữ chức đội phó, có đặc quyền không cần tập luyện cùng đội, đồng thời cũng có những quyền lợi như các đội phó khác, thù lao của họ cao hơn hai phần so với thành viên bình thường, hơn nữa nếu nhận công việc cá nhân, cô không cần thông báo cho câu lạc bộ cũng như không cần câu lạc phê duyệt, và tất nhiên được hưởng toàn bộ thù lao từ công việc cá nhân đó.
Nghe đội phó đưa ra đãi ngộ, Kiều Lâm Lâm mới biết không đồng ý lời mời của An Ni là may mắn nhường nào, hóa ra thành viên câu lạc bộ người mẫu nhận công việc riêng chẳng những phải báo cáo mà còn nộp thu nhập? Người thành phố bụng dạ thâm sâu quá, Kiều Lâm Lâm mừng thầm vì may là mình không dính vào.
Đã biết câu lạc bộ người mẫu lừa bịp, cô càng không có hứng thú tham gia, đội phó đưa ra điều kiện nghe thì có vẻ hậu hĩnh nhưng ai biết trong câu lạc bộ còn những quy tắc lừa bịp gì nữa? Tóm lại thông qua chuyện này, cô hiểu được chỉ có người toàn năng như nữ chính mới xoay xở nổi, chứ loại ngây thơ ngu ngơ như cô thì vẫn nên tránh xa thì hơn để khỏi phải bị người ta bán mà còn hăm hở đếm tiền giùm.
Kiều Lâm Lâm cười nói: “Em xin lỗi chị nha, hồi bữa đàn chị An có tìm em, em nói chưa có dự tính này là không có thật chứ không phải làm giá đâu. Phí công chị quá.”
Có lẽ Mễ Sa Sa chỉ tới nói chuyện cho có thôi, nghe cô trả lời thì rất sảng khoái gật đầu: “Thế à, chị biết rồi, vậy chị về đây, bai em.”
Thấy cô ấy dễ dàng chấp nhận, hơn nữa không trở mặt như đội trưởng của cô ấy, lúc đi còn mỉm cười, Kiều Lâm Lâm an tâm hơn hẳn, thầm nghĩ không phải ai trong câu lạc bộ người mẫu cũng xấu tính, vẫn có người dễ thương đấy chứ.
Nhưng cô chỉ mới yên tâm được một ngày thì đội trưởng An Ni lại đích thân tìm đến.
Kiều Lâm Lâm bất ngờ bị chặn dưới lầu ký túc xá, việc này không khiến cô đắc ý chút nào mà thấy hơi phiền, thầm nghĩ sao họ “nhây” thế không biết, không hiểu tiếng người hay gì?
An Ni như bị mất trí nhớ, quên sạch chuyện không vui hôm trước, cười toe toét chào hỏi Kiều Lâm Lâm: “Đàn em ơi, chị có chuyện muốn nói với em nè.”
Đừng nói là Kiều Lâm Lâm ngơ ngác, đến cả Tạ Văn Lệ cũng ngác ngơ nhìn sang Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn.
Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn đã nghe Kiều Lâm Lâm và Tạ Văn Lệ kể lại chuyện ngày hôm đó, Trình Viên Viên ứng xử khéo léo hơn nên đã bước lên vỗ vai Kiều Lâm Lâm: “Kiều Kiều, vậy mày nói chuyện với đàn chị đi nhé, tụi tao cầm sách lên phòng giùm mày cho, cơ mà nhớ về sớm đó, còn phải đi ăn cơm nữa.”
Lúc nói, Trình Viên Viên dùng mắt ra hiệu cho Kiều Lâm Lâm, ý bảo cô cố gắng nói chuyện hòa nhã với An Ni chứ đừng để xảy ra xung đột, loại người co được duỗi được, cứ bám dính lấy người khác nếu bị từ chối như cô ta là loại người khó đối phó nhất, nếu không thể làm bạn thì cũng đừng nên đắc tội, ai biết cô ta có ghim thù rồi giở trò sau lưng hay không.
Kiều Lâm Lâm get được ánh mắt của cô bạn. Nói thật cô cũng hơi sợ, An Ni thay đổi thái độ quá nhanh, quan trọng là dường như cô ta chẳng hề thấy ngượng ngập, người như vậy nói khó nghe thì là kiểu người lòng dạ thâm sâu, khó bề hòa hợp, bản thân cô chỉ vì bị cô ta mong muốn lôi kéo thôi mà đã khó thoát rồi, nếu bị cô ta ghim thù thì e rằng không biết sẽ chết như thế nào.
Nghĩ vậy, Kiều Lâm Lâm nở nụ cười đầy chột dạ, không còn chút khí thế nào của ngày hôm qua nữa, chào lại: “Em chào chị.”
An Ni tiến lên, tươi cười khen ngợi: “Chị thấy ảnh quảng cáo của em rồi, không thể không nói em hết lần này tới lần khác tạo bất ngờ cho tụi chị đấy, em đúng là trời sinh làm nghề này mà.”
Kiều Lâm Lâm vô thức lùi về sau, khiêm tốn nói: “Đàn chị An quá khen, em chỉ ăn may thôi.”
“Thôi, chị cũng không muốn dài dòng.” An Ni như không chú ý hành động của cô, cười thân thiết nhìn cô. “Hôm qua đội phó câu lạc bộ người mẫu đã nói chuyện với em rồi đúng không?”
Thấy Kiều Lâm Lâm gật đầu, cô ta nói: “Em còn có điều kiện gì cứ nói, nếu đáp ứng được, chị sẽ đáp ứng hết.”
Kiều Lâm Lâm ngơ ngác, rất nghi ngờ mình bỏ lỡ quy trình gì, sao đột nhiên lại biến thành cô đưa ra yêu cầu? Cô hoàn toàn không muốn tham gia câu lạc bộ người mẫu mà.
Lòng nghi ngờ vậy thôi chứ cô cũng không dám lề mề, sợ An Ni tự tiện quyết định sự im lặng của cô là chấp nhận: “Chị ơi, em không có nơi nào bất mãn cả, cũng rất cảm ơn các chị đã ưu ái, nhưng…”
Còn chưa nói xong, An Ni đã đặt tay lên vai cô, cười nói: “Thế này đi, bây giờ chị năm ba rồi, bài vở rất nặng, khó bề quản lý cho câu lạc bộ, học kỳ sau lại chuẩn bị thực tập nên sẽ càng bận, em vào làm quyền đội trưởng trước, sang năm sẽ chính thức tiếp nhận vị trí đội trưởng, thấy sao?”
Kiều Lâm Lâm không ngờ mình lại “xoay người” tới trình độ này, trước kia câu lạc bộ người mẫu hờ hững với cô thì nay lại van xin cô làm đội trưởng. Kịch bản ngày nghe chừng rất hả hê, đáng tiếc cô hoàn toàn không dao động trước đề nghị của An Ni, đơn giản là vì bây giờ cô cũng không rảnh, có thời gian thì đi kiếm tiền không sướng sao, đầu óc bị lừa đá hay gì mà phải làm chức đội trưởng không chút ý nghĩa nào?
Kiều Lâm Lâm lắc đầu: “Em xin lỗi chị nhiều, em…”
Kiều Lâm Lâm còn chưa nói xong lời từ chối thì nụ cười trên gương mặt An Ni đã nhạt dần, ẩn ý nói: “Có phải em vẫn còn để bụng chuyện đội phó Lưu từng đánh trượt em không?”
Kiều Lâm Lâm còn đang suy nghĩ đội phó Lưu là ai thì An Ni đã tự ý nói tiếp: “Tuy đây là lỗi của đội phó Lưu nhưng dù sao cô ấy cũng là thành viên lâu năm, hơn nữa còn làm chức đội phó hai năm, các thành viên cũng rất nể phục cô ấy…”
Kiều Lâm Lâm cạn lời, do dự không biết có nên nhắc đội trưởng An rằng lần trước cô ta nói khác hay không. Hôm đó nói tới chuyện cô bị câu lạc bộ đánh trượt, vị đội trưởng này tuy phủi sạch quan hệ, nói mình không phụ trách công việc tuyển dụng nhưng vẫn giải thích giúp đội phó rằng quả thật chiều cao của Kiều Lâm Lâm không đạt tiêu chuẩn, rõ ràng là khẳng định đội phó làm đúng, sao bây giờ chỉ mới qua một thời gian ngắn đã biến thành đội phó Lưu làm sai rồi?
Trong lúc cô thổn thức, An Ni lại đổi hướng: “Tất nhiên, bọn chị mang thành ý lớn nhất mời em tham gia câu lạc bộ, nếu em để bụng chuyện này, bọn chị sẽ bảo cô ấy xin lỗi em, cũng có thể lập tức cách chức đội phó của cô ấy, có điều làm đồng đội nhiều năm, hãy để cô ấy tiếp tục ở lại câu lạc bộ.”
Hóa ra chức đội phó dễ dàng bị cách chứ vậy sao? Kiều Lâm Lâm lại há hốc mồm, cảm giác như mình càng lúc càng không hiểu nổi câu lạc bộ người mẫu và đội trưởng An Ni, nhưng cô không dám trách thầm nữa vì sợ nếu mình không thể hiện thái độ ngay thì đội trưởng An phát biểu cảm nghĩ hoan nghênh gia nhập mất. Cô vội vàng lắc đầu: “Em không phải, em không có, thật đó chị ơi, bây giờ em rất bận, thời gian tới em bận làm việc rồi, kín lịch tới tận kỳ nghỉ đông lận… Em biết thành ý của các chị, còn cho em đặc quyền không cần tham gia tập luyện nữa, nhưng đừng nói là tập luyện, đến cả công việc của câu lạc bộ em cũng không có thời gian làm, em mà tham gia thì chỉ có tiếng không có miếng mà thôi, như thế vô nghĩa lắm.”
Kiều Lâm Lâm có thể nghĩ ra lý do này là phải cảm ơn chúng bạn đã phân tích giúp cô. Lúc đó Trình Viên Viên nói khả năng cao câu lạc bộ người mẫu thấy cô trình diễn thời trang tại cuộc thi có danh tiếng trong giới sinh viên nên mới chiêu mộ cô vào câu lạc bộ nhằm lôi kéo thêm nhiều thương vụ, nói thẳng ra là muốn mượn danh tiếng của cô, bây giờ cũng vậy, thấy cô nổi tiếng, có tên có tuổi, nếu cô tham gia câu lạc bộ thì dựa vào “danh tiếng” của cô và mối quan hệ của câu lạc bộ, chắc chắn câu lạc bộ sẽ lôi kéo được nhiều mối làm ăn.
Tuy hiện giờ cô “nổi tiếng”, câu lạc bộ bằng lòng cho cô đãi ngộ tốt, cũng không tiếc đưa ra nhiều điều kiện hậu hĩnh nhưng tính chất vẫn không thay đổi.
Vì vậy Kiều Lâm Lâm mới bỗng nhiên nảy ra sáng kiến, lấy cớ rằng mình không có thời gian để nhận việc từ câu lạc bộ. Câu lạc bộ người mẫu muốn dùng cô làm chiêu bài thu hút thương vụ nhưng chính bản thân cô còn không thể phân thân để tham gia hoạt động câu lạc bộ thì câu lạc bộ sẽ bị mang tiếng treo đầu dê bán thịt chó, một hai lần còn được, nếu lặp đi lặp lại nhiều lần thì người ta sẽ không còn bị lừa gạt nữa, lúc đó việc họ lao lực lôi kéo cô gia nhập vào câu lạc bộ đã không còn ích lợi gì.
Kiều Lâm Lâm tự thấy mình quá thông minh, còn An Ni cũng đã nghe lọt tai, cô ta nhìn cô mấy lần rồi thất vọng nói: “Bận thế thật à?”
“Dạ.” Kiều Lâm Lâm giảo hoạt đánh tráo khái niệm, nói: “Nghỉ đông em còn phải chụp ảnh, thật đó.”
Không biết là do Kiều Lâm Lâm quá giảo hoạt hay vì An Ni quá thực dụng, tóm lại nghe cô nói không thể mang lại lợi ích gì cho câu lạc bộ người mẫu, An Ni bớt vui thấy rõ, có điều có lẽ đã sâu sắc cảm nhận câu “không ai khó ba đời” mà lần này An Ni không trở mặt như lần trước, vẫn mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Thôi vậy, chị tôn trọng lựa chọn của em, nếu em đổi ý, câu lạc bộ người mẫu lúc nào cũng chào đón em.”
Kiều Lâm Lâm cũng đã nhìn nhận rõ bản tính ai có ích thì lợi dụng, vô ích thì vứt sau đầu của cô ta, có thể hòa bình đuổi cô ta đi là đã cảm ơn trời đất rồi nên cũng không quan tâm lời cô ta nói là thật hay giả, chỉ thở phào nhẹ nhõm, chạy trốn về ký túc xá.
Trong phòng, nhóm Trình Viên Viên trêu ghẹo: “Bạn học Kiều dạo này ghê quá nha, mới đó mà đã đuổi được người ta đi rồi? Ban nãy tụi tao còn nói nếu mày không biết làm gì thì tụi tao sẽ mở lòng từ bi thông báo cho Cố thần để cậu ấy tới cứu mày nữa chứ.”
“Tìm ảnh làm gì, nếu thật lòng muốn giải vây cho tao thì một trong ba đứa mày là đủ rồi mà?” Kiều Lâm Lâm lườm đám bạn mang lòng hiểm ác của mình, “Tao thấy tụi mày kiếm cớ nói chuyện với ảnh thì có.”
Kiều Lâm Lâm còn có tâm trạng đùa với bạn bè là vì cô có linh cảm mãnh liệt rằng câu lạc bộ người mẫu sẽ hoàn toàn biến mất khỏi đời cô, ít nhất là trong học kỳ này.
Sự thật chứng minh linh cảm của cô đã đúng, từ hôm đó cho tới ngày thi cuối cùng của học kỳ, không ai trong ban quản lý của câu lạc bộ người mẫu tới tìm cô nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, họ đều là sinh viên Trường Thanh, và không phải chỉ một mình Kiều Lâm Lâm là mất ăn mất ngủ vì thì cử, hai tuần cuối cùng cô đi thư viện còn chạm mặt nữ chính mấy lần, ngay cả sinh viên giỏi còn chăm chỉ học hành thì cũng dễ hình dung tình hình của các thành viên khác trong câu lạc bộ người mẫu. Ngành nghệ thuật ở trường họ tuy không quá được chú trọng nhưng điều kiện tốt nghiệp không hề thấp hơn các ngành học khác, sinh viên ngành nghệ thuật cũng phải dồn toàn lực để đối phó với kỳ thi.
Thi cử xong xuôi, cả phòng Kiều Lâm Lâm cùng thu dọn đồ đạc, trừ cô ra thì ba cô bạn còn lại đều ở lại trường suốt học kỳ này nên bây giờ họ rất nóng lòng về nhà, thậm chí còn mua vé tàu cách đây tận một tháng, Mẫn Mẫn về sớm nhất, sáng sớm mai đã phải xuất phát rồi. Mà nếu ba cô bạn về hết thì Kiều Lâm Lâm cũng đành phải về theo, cô không có gan ở lại một mình.
Trong lúc thu dọn đồ đạc, tài xế già Trình Viên Viên lại nháy mắt ra hiệu với cô: “Bé Tiểu Kiều này, mày gấp gáp cuốn gói về nhà làm gì, không dám ở lại ký túc xá một mình thì rủ Cố thần ra khách sạn ở chung, đằng nào tụi mày cũng có phải chưa ở chung phòng bao giờ đâu.”
Vốn dĩ trước đó các tài xế già đã nghi ngờ cô và nam thần “ấy ấy” rồi, hôm sinh nhật cô và nam thần còn quang minh chính đại qua đêm bên ngoài thì họ không còn gì để nghi ngờ nữa. Kiều Lâm Lâm không có mặt mũi đâu thừa nhận cô vẫn chưa được ăn thịt nam thần, đi khách sạn chỉ để đắp chăn ngủ thuần khiết mà thôi, vì vậy cô đành nghiêm túc nói xằng nói bậy: “Đồ đạc nhiều quá, một mình đi tàu điện ngầm phải chen lấn mệt lắm nên bố tao bảo mai sẽ sang đón tao về.”
Đồ đạc của Kiều Lâm Lâm đúng là nhiều thật, trước kia mỗi tháng cô về nhà một lần nên sẽ đem đồ về dần dần, nhưng học kỳ này vì bận làm thêm nên về nhà chỉ có hai lần, phần lớn đồ đạc vẫn để ở ký túc xá, cộng thêm chăn nệm các thứ nữa, hai cái va li cũng không đủ.
Chúng bạn quay sang nhìn đống đồ đạc của cô, đành chấp nhận lý do mà cô đưa ra, có điều Kiều Lâm Lâm thở phào chưa bao lâu thì báo ứng vì nói dối đến rồi, tối hôm đó ông Kiều gọi điện cho cô, tương tự như lý do cô nói với chúng bạn, ông Kiều sợ cô mang đồ chen chúc trên tàu điện ngầm không tiện nên quyết định sáng mai sẽ đến đón cô về nhà.
Kiều Lâm Lâm: …
Cô định nói với bố mẹ là ngày mai cô còn có buổi liên hoan với bạn học để lấy cớ hẹn hò với nam thần, sẽ về nhà trước khi trời tối, vì hai người sẽ không gặp nhau suốt hơn một tháng nghỉ đông, không lưu luyến chia tay sao được.
Đáng tiếc là cô lỡ nghe điện thoại trong phòng, đến cả chữ “Không” cũng không nói được, vì nếu cô từ chối thì chúng bạn sẽ biết cô nói dối.
Cuối cùng, Kiều Lâm Lâm đành ấm ức đồng ý, ngay cả nỗ lực thương lượng bảo ông Kiều buổi chiều hãy tới trường đón cô cũng bị phản bác, ông Kiều nói buổi trưa ông phải đi bán hàng phụ bà Kiều, chỉ rảnh buổi sáng thôi.
Kiều Lâm Lâm hết cách, rưng rưng ngắt máy.
Cố Chi Thu như có hẹn với ông Kiều, chỉ vài phút sau đã gọi điện tới, nói tới chuyện ngày mai phải về nhà, anh ân cần hỏi: “Em đem nhiều đồ không? Anh bảo chú Lý sẵn tiện chở em về nhé, đừng đi tàu điện ngầm chi cho mệt, buối sáng cũng ngủ thêm được xíu, chín giờ sáng chú Lý tới đấy.”
Nếu chưa nhận cuộc gọi của ông Kiều, chắc chắn Kiều Lâm Lâm đồng ý ngay lập tức, cô không muốn mang theo hai cái va li to đùng chen lấn trên tàu điện ngầm, đằng nào cô cũng đã gặp mẹ và anh họ của nam thần rồi, cũng từng gặp chú Lý một lần, cô hoàn toàn thoải mái để chú Lý chở cô về nhà.
Nhưng bây giờ Kiều Lâm Lâm chỉ có thể khóc thầm từ chối, thành thật nói với nam thần: “Bố em bảo mai sẽ tới đón em về.”
“Chừng nào chú tới?” Cố Chi Thu hỏi.
“Buổi sáng, chắc tầm mười giờ.” Kiều Lâm Lâm đoán, “Vì phải về ăn cơm trưa.”
Cố Chi Thu cười khẽ, nói: “Vậy em và chú đi đường cẩn thận nhé.”
Kiều Lâm Lâm: Ủa vậy là xong rồi á hả?
Cô cảm thấy rất tiếc nuối nhưng nghĩ lại việc không để nam thần đưa mình về nhà tuy không phải là ý của cô nhưng cũng không thể đổ lên đầu anh được. Mất quyền chủ động, Kiều Lâm Lâm chỉ biết im lặng, mất mát cúp máy.
Buổi tối trước khi về nhà, Kiều Lâm Lâm và nam thần không đi hẹn hò, đến cả mặt còn không thấy, cô thu dọn rất lâu, đồ đạc cồng kềnh hơn các bạn cùng phòng nhiều. Vì họ phải về quê nên đều cố gắng đem ít đồ nhất có thể, còn Kiều Lâm Lâm thì ngược lại, vì cô là dân bản địa, chỉ tốn hai tiếng là về tới nhà nên không ngại phiền mà đóng gói tất cả những thứ có thể đem về.
Đóng xong hai cái va li, Kiều Lâm Lâm mệt muốn chết, tắm rửa xong là bò lên giường trò chuyện với các bạn về kế hoạch nghỉ đông rồi ngủ hồi nào không hay.
Ngày nghỉ đầu tiên rất náo loạn, chưa tới sáu giờ Mẫn Mẫn đã dậy, lúc cô nàng đi, ba người còn lại mắt nhắm mắt mở thò đầu ra khỏi chăn nhắc cô ấy đi đường cẩn thận, lên xe nhớ nhắn tin cho họ.
Cửa ải đầu tiên vừa được mở ra, dường như xung quanh cũng bị bấm trúng nút mở, trên dưới trái phải bắt đầu vang lên tiếng xột xoạt, chắc là khá nhiều bạn học chờ tới sáng nay mới bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tiếng ồn khiến ba người không ngủ lại được, thế là họ nằm trong chăn tám chuyện suốt một hai tiếng, sau đó Trình Viên Viên và Tạ Văn Lệ cũng dậy chuẩn bị ra bến xe. Kiều Lâm Lâm nhìn đồng hồ, chưa tới tám giờ nhưng cô không nằm được nữa nên cũng dậy theo.
Khoảng tám rưỡi, Trình Viên Viên và Tạ Văn Lệ xuất phát, trong phòng chỉ còn một mình Kiều Lâm Lâm, cô chán chường ngồi trên bàn trang điểm giết thời gian, đột nhiên nam thần gọi điện nói đã mua bữa sáng cho cô rồi. Kiều Lâm Lâm vui sướng reo lên, ném chì kẻ mi chạy nhanh xuống lầu.
Đây là lần đầu tiên Cố Chi Thu trông thấy cô tràn đầy sức sống vào buổi sáng, không kiềm được mà tiến lên đón cô, căn dặn: “Xuống lầu thì đi chậm thôi, coi chừng té… Bộ đói lắm hả?”
“Tại chán quá đấy.” Kiều Lâm Lâm buồn thiu, “Tụi nó về hết rồi, trong phòng còn mỗi mình em, yên tĩnh phát sợ.”
Cố Chi Thu hiểu ra, gật đầu, sau đó đề nghị: “Hay em bảo chú đừng đến đây nữa, để anh đưa em về.”
“Nhưng bố em đang trên đường đi rồi.” Kiều Lâm Lâm vừa hút sữa đậu nành vừa nắm cổ tay anh xem giờ, nói: “Tầm một tiếng nữa bố em đến, còn sớm hơn em nghĩ nữa.”
Cố Chi Thu cười nói: “Hay xách va li xuống đi, tụi mình ra quán cà phê trước cổng chờ chú?”
Quán cà phê trước cổng trường mở cửa lúc tám rưỡi, rất nhiều sinh viên và giảng viên mua cà phê với bánh mì làm bữa sáng.
Kiều Lâm Lâm sáng mắt khi nghe lời đề nghị này, khách sáo hỏi: “Anh không về hả?”
Anh ấm áp nói: “Từ từ về cũng được.”
Kiều Lâm Lâm vui vẻ chạy lên phòng, Cố Chi Thu đi theo cô, kỳ nghỉ nên cô quản lý ký túc xá không quá nghiêm khắc, họ giải thích là anh lên xách đồ giùm cô, chỉ cần ghi danh là được, sau đó Cố Chi Thu xách va li của cô đi xuống rồi ra quán cà phê ngồi tới chín rưỡi.
Cô và ông Kiều hẹn nhau trước cổng, nhận được tin ông Kiều sắp đến, cô lập tức tạm biệt nam thần, một mình đẩy hai cái va li băng qua đường. Không ngờ vừa chạm mặt ông Kiều, hai bố con định đi tới ga tàu điện ngầm thì một chiếc xe thình lình ngăn trước mặt họ, gương mặt quen thuộc mà cô mới tạm biệt cách đây ít phút đang mỉm cười với hai bố con: “Cháu chào chú Kiều ạ, để cháu đưa hai bố con một đoạn nhé.”
Kiều Lâm Lâm: …
Cô là ai? Đây là đâu?
- -----oOo------