Edit: Sa Sau cùng, Kiều Lâm Lâm không tài nào chống cự nổi sự hấp dẫn của việc đi du lịch Hy Lạp cùng nam thần. Trước giờ cô rất muốn đi Hy Lạp, còn từng nghĩ sau này phải đi Hy Lạp hưởng tuần trăng mật. Hiện giờ, tuy cô không thể kết hôn với nam thần nhưng nếu lần đầu tiên đi Hy Lạp là đi với anh thì cũng có thể lưu giữ cho nhau một kỷ niệm đẹp. Hơn nữa cô và nam thần đã yêu nhau một năm rưỡi rồi, nếu cứ thế mà chia tay thì tiếc lắm.
Kiều Lâm Lâm càng nghĩ càng dao động, cuối cùng nói với nam thần: “Vậy trước hết anh nghĩ cách giấu bố mẹ em với.”
Vốn đang “xúi giục” cô, Cố Chi Thu khựng lại, nói: “Thế… không hay đâu, đi du lịch nước ngoài nhanh cũng phải ba năm ngày, lâu thì tới bảy tám ngày, sao giấu cô chú được?”
Kiều Lâm Lâm nghĩ thấy cũng đúng. Kỳ nghỉ hè cô phải về nhà, phải sống dưới sự giám sát của bố mẹ, nếu viện cớ công việc mà không về nhà một hai ngày còn được, chứ tận bảy tám ngày thì chắc chắn bố mẹ sẽ không yên tâm. Hơn nữa ông Kiều đã từng đến công ty của Kiều Lâm Lâm rồi, có khi ông còn tới công ty tìm cô ấy chứ.
Quả nhiên nam thần suy nghĩ chu đáo hơn cô. Kiều Lâm Lâm gật đầu tán thành: “Anh nói rất đúng, không thể giấu được, em phải nói với bố mẹ là em đi công tác châu Âu, lúc đó cũng đã bay qua châu Âu rồi, bố mẹ sẽ không thể qua châu Âu túm đầu em về được.”
Cố Chi Thu thoáng ngạc nhiên, nhìn gương mặt đắc ý của cô, không hỏi ra câu ngớ ngẩn như “Em bắt buộc phải giấu cô chú à” mà uyển chuyển hỏi: “Chuyện này khá lớn, khó giấu lắm, không nói rõ ràng cụ thể với cô chú được à?”
“Nói rõ ràng cụ thể?” Kiều Lâm Lâm dứt khoát lắc đầu, “Thế thì bố mẹ chắc chắn sẽ chặt chân em, sao để tụi mình trai đơn gái gái chiếc đi chơi được?”
Cố Chi Thu: “…”
Trước kia có lẽ anh sẽ bị cô dọa, cho rằng bố mẹ cô thực sự là người nghiêm khắc, cổ hủ, nhưng yêu nhau càng lâu, anh càng nhận ra cô chỉ nói vậy thôi, trên thực tế đừng nói là cô chú đánh cô, e rằng cô chú còn chả nỡ nặng lời với cô. Chứ nếu một người thực sự sợ bố mẹ chặt chân thì sao dám nghĩ đủ trò dụ dỗ anh qua đêm ở ngoài?
Vì vậy, khi nghe cô nói thế, Cố Chi Thu chỉ khựng lại một chút chứ không tin: “Anh có thể đi gặp cô chú để lấy được lòng tin của cô chú.”
Lúc này Kiều Lâm Lâm mới hiểu hóa ra nam thần đề nghị nói rõ ràng cụ thể với bố mẹ cô không phải về kế hoạch họ đi du lịch nước ngoài mà là về mối quan hệ của họ.
Nhưng chuyện này không thể được, nếu họ chỉ là bạn học bình thường, bố mẹ cô còn chẳng cho đi du lịch riêng với nhau chứ đừng nói là đi chơi với quan hệ người yêu của nhau.
Hơn nữa cô không muốn công khai sự tồn tại của nam thần cho bố mẹ biết. Cần gì phải để bố mẹ biết khi chắc chắn họ sẽ chia tay chứ?
Nghĩ vậy, Kiều Lâm Lâm nản lòng: “Thôi vậy, nếu phiền phức thế thì khỏi đi cho rồi.”
Cố Chi Thu im lặng. Lần này không phải là bất đắc dĩ mà là bối rối. Anh đưa ra đề nghị đó là vì muốn nhân cơ hội này để công khai, dù sao họ cũng yêu nhau rất lâu rồi, không dám nói tình cảm vững chắc như bàn thạch nhưng đối với Cố Chi Thu thì họ cũng gần như xác định tương lai sẽ ở bên nhau rồi. Hơn nữa cuộc sống đại học của họ đã đi hết một nửa, học kỳ sau đã là năm ba, chớp mắt là sẽ tốt nghiệp, cứ tìm trăm phương ngàn kế giấu giếm bố mẹ cô cũng không hay. Vì vậy Cố Chi Thu mới cho rằng bây giờ là thời điểm thích hợp để công khai, để cô chú dần dần chấp nhận sự hiện diện của anh.
Nhưng cô lại phản đối khiến Cố Chi Thu cảm thấy tim hơi nhói: “Không thử một lần được à?”
“Được, nhưng thử xong em sẽ không nhìn thấy ánh nắng ngày mai.” Kiều Lâm Lâm nói.
Thấy cô rất muốn đi Hy Lạp với anh nhưng cũng không muốn thử nói cho bố mẹ, Cố Chi Thu không biết phải làm gì. Dẫu anh có mục đích khác nhưng cũng thật lòng muốn đi du lịch với cô, vì vậy khi thấy cô đã quyết định, không cho cơ hội thương lượng, anh đành nhượng bộ, nói: “Vậy em nghĩ cách giấu cô chú đi.”
Mình thê thảm quá. Anh nản chí nghĩ.
Kiều Lâm Lâm hoàn toàn không get nổi tâm trạng của anh, rất ngạc nhiên khi thấy anh đột nhiên thay đổi thái độ: “Ơ, sao anh nói không nên giấu giếm?”
Nam thần không chịu nói dối, còn cô thì không chịu nói thật, vì vậy cô cứ tưởng kế hoạch đi du lịch của họ sẽ đổ bể, không ngờ nam thần lại lùi bước khiến cô vừa mừng vừa lo.
Cố Chi Thu chỉ thấy như có mũi tên bắn vào tim, lạnh lùng khoát tay, ý bảo anh sẽ không làm đồng mưu với cô.
Kiều Lâm Lâm phớt lờ thái độ của anh, sự nhiệt tình được đi chơi lại bùng cháy, chủ động ôm tay anh, hưng phấn nói: “Em mới nghĩ ra, đi công tác là lý do tốt nhất, nhưng em thấy đi công tác nước ngoài thì hơi lố, bố mẹ sẽ không tin đâu, dễ bị lộ lắm. Vì vậy em sẽ nói là đi công tác trong nước thôi, đằng nào bố mẹ cũng bận, không thể đi theo em được, hơn nữa giờ làm hộ chiếu cũng không cần hộ khẩu, chỉ cần giấy căn cước là được, càng dễ lừa.”
Cô tính toán quá mức chu toàn khiến Cố Chi Thu vốn không muốn nói cũng phải nhìn cô: “Mới đó mà đã tính xong hết rồi?”
Kiều Lâm Lâm cười tít mắt gật đầu, tự hào đón nhận ánh mắt “tán thưởng” của nam thần: “Quyết định thế nhé, mai em đi làm hộ chiếu rồi mới về nhà.”
Cố Chi Thu: “Ha ha.”
Cố Chi Thu kiên quyết không làm đồng mưu với Kiều Lâm Lâm nhưng cuối cùng vẫn thành tòng phạm, bởi vì ngày hôm sau chính anh là người đưa cô đi làm hộ chiếu, còn nhờ chú Lý lái xe chở hành lý giúp cô để cô khỏi phải khiêng vác nặng nề đi tới phòng Quản lý Xuất – Nhập cảnh từ sáng sớm để tránh cảnh xếp hàng chờ lâu, tranh thủ về nhà sớm để cô chú không nghi ngờ. Hơn nữa khi đăng ký số điện thoại gửi thông báo còn dùng số điện thoại của anh, giảm khả năng khiến cô bị lộ với bố mẹ.
Vì vậy, dù không phải mong muốn của bản thân, Cố Chi Thu vẫn không thoát khỏi cảnh làm bia đỡ đạn cho cô.
Trái ngược với sự bức bối của Cố Chi Thu, Kiều Lâm Lâm cực kỳ đắc ý, ngay ngày thứ hai về nhà là đã gấp gáp biên soạn lời nói dối để thuyết phục bố mẹ, ngày thứ ba lén lút chuồn đi nhận hộ chiếu với nam thần. Đến cả người mẹ khôn khéo của cô cũng không mảy may nghi ngờ, điều này càng làm cô tự hào về trí thông minh của mình.
Nhưng đến khi làm thị thực xong, nam thần cũng đã mua vé xong, lúc chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên phát sinh một sự việc nho nhỏ là mẹ cô bỗng dưng hỏi học kỳ này cô kiếm được bao nhiêu tiền. Kiều Lâm Lâm hết hồn, sợ mẹ đổi ý, lấy lại “kho bạc” của cô.
Nhà cô đang nợ nần chồng chất nên tất nhiên cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần kho bạc sẽ bị tịch thu bất cứ lúc nào. Nhưng hiện tại thì rất không đúng lúc, cô quyết định đi Hy Lạp chơi mà không hề đắn đo là nhờ tiền gửi ngân hàng của cô đã lên tới sáu chữ số.
Cô tính toán hai người cùng chia sẻ chi phí ăn ở, đi lại cho chuyến du lịch thì mỗi người tối đa khoảng hai ba mươi nghìn, có “kho bạc” trong tay mới yên tâm, bây giờ nếu mẹ cô kiên quyết lấy tiền, cô không có đồng nào thì làm sao dám đi chơi với nam thần? Ít nhất cũng phải đợi cô đi chơi về rồi hẵng tịch thu chứ.
Kiều Lâm Lâm khóc thầm trong lòng, dưới ánh mắt nghiên cứu của mẹ, cô không dám biểu hiện ra điều gì vì nếu để mẹ phát hiện thì coi như chuyến du lịch bỏ không.
Để ổn định tình hình trước mắt, Kiều Lâm Lâm ngoan ngoãn giao thẻ ngân hàng ra: “Chưa tới trăm rưỡi nghìn, bố mẹ cần gấp không?”
Bà Kiều nhận thẻ, ngạc nhiên hỏi: “Trong này hết hả? Trước kia con đầu tư quỹ gì trên mạng nữa mà?”
Kiều Lâm Lâm cũng chán nản: “Sau này con nghĩ lại rồi, bất cứ khoản đầu tư nào cũng có rủi ro, có tiền nhàn rỗi thì chơi chút cũng được, nhưng tiền này không phải là tiền nhàn rỗi, lúc nào cũng có thể dùng đột xuất, không gánh nổi rủi ro đâu, bỏ hết vào ngân hàng cho yên tâm.”
Đây cũng là điều khiến cô hối hận nhất trong hôm nay. Nếu cô chia tiền ra cất chỗ khác thì giờ cũng không phải sợ mẹ tịch thu kho bạc.
Bà Kiều ngạc nhiên nhìn cô, sau đó vui mừng gật đầu: “Con nghĩ được vậy là rất tốt, để ở ngân hàng là an toàn nhất.”
Vừa nói bà vừa nhìn tấm thẻ trong tay, hỏi: “Có xem được số dư trên điện thoại không?”
“Được ạ.” Kiều Lâm Lâm vừa nói vừa mở ứng dụng ngân hàng ra rồi đưa cho mẹ xem số dư.
Bà Kiều đếm
chữ số trên điện thoại, ngạc nhiên: “Hơn trăm tư thật nè.”
Ông Kiều cũng tới xem: “Nhiều thế cơ à?”
Thấy bố mẹ khó tin nhìn điện thoại, Kiều Lâm Lâm nói mát: “Toàn là tiền con nhịn ăn nhịn mặc không đó, học kỳ này còn chẳng dám mua thòi son.”
Tất nhiên cô không cần mua quần áo, son môi vì mỗi lần cửa hàng trực tuyến có sản phẩm mới là sẽ để cô tự ý chọn miễn phí, sếp Châu chẳng những cho cô tự chọn cho mình mà còn nhiệt tình bảo cô chọn mấy cái cho nam thần. Còn mấy món trang điểm thì từ khi nhận quảng cáo trên Weibo, Kiều Lâm Lâm không cần tự bỏ tiền túi ra mua nữa, mấy món cô không dùng hết còn phân phát cho bạn bè, nhờ vậy mà ba cô bạn cùng phòng cũng giảm hẳn một nửa chi phí sinh hoạt. Ba cô bạn tiết kiệm được tiền mua đồ trang điểm nhưng vẫn phải tự trả tiền cơm ngày ba bữa, còn Kiều Lâm Lâm thì đến cả tiền ăn cũng giảm được một nửa. Kể từ khi cô làm thêm, nam thần lại bắt đầu âm thầm chiều theo ý cô, cuối tuần hiếm có thời gian hẹn hò nên ngày nào anh cũng cố gắng đi ăn với cô, mà đi ăn ở căn tin thì tất nhiên anh sẽ xếp hàng lấy thức ăn. Ban đầu Kiều Lâm Lâm còn khách sáo, sau vài lần thì cô hoàn toàn thấy thoải mái, vì vậy lần tiêu xài nhiều nhất của cô trong học kỳ này là hôm mời nam thần ăn sinh nhật và thuê khách sạn.
Do đó, nói đến tiết kiệm chi tiêu, giọng của Kiều Lâm Lâm vô cùng hùng hồn. Ông bà Kiều nhìn nhau, không có ý định phản bác. Dù sao một cô gái hai mươi tuổi vì may mắn mà có chút tài sản, trong một học kỳ kiếm được hơn một trăm nghìn mà vẫn không ảnh hưởng tới học tập thì quả là không dễ dàng gì, họ không tin cô còn có thời gian tiêu xài phung phí.
Hai vợ chồng xem xong, bà Kiều trả thẻ lại cho Kiều Lâm Lâm, cười toe nói: “Nếu con tự quản lý tiền bạc được thì bố mẹ cũng không nhúng tay vào, giữ lại đi, năm sau nhận nhà thì sẽ lấy tiền của con sắm sửa đồ đạc, như vậy thì khi nào con tốt nghiệp đi làm là có nhà rồi, không cần ở trọ nữa.”
Hiện tại bà Kiều cũng đã thay đổi suy nghĩ. Trước kia không dám để Kiều Lâm Lâm đi làm thêm là vì sợ cô mê kiếm tiền mà bỏ bê bài vở, nhưng thực tế cho thấy thành tích của cô vẫn ổn định, cũng không vì có nhiều tiền mà mắc chứng tiêu pha, hai vợ chồng họ yên tâm hẳn. Dù sao khoản nợ của gia đình là quá lớn, con gái có thể san sẻ phần nào cũng tốt.
Kiều Lâm Lâm ngỡ ngàng, nhận lấy thẻ của mình mà vẫn không dám tin, hỏi: “Cho con tự giữ thật ạ?”
“Thật chứ, xạo con làm gì?” Ông Kiều trả lời, xót xa vỗ vai cô, “Ngày mai đi công tác không cần vội vã về nhà đâu, nếu chỗ đó an toàn thì cứ ở chơi mấy hôm, đằng nào cũng nghỉ hè mà.”
Nghe bố nói xong, Kiều Lâm Lâm nói dối như cuội cũng bắt đầu chột dạ, lén lút nhìn bà Kiều. Tuy bà Kiều không hiền lành như ông Kiều nhưng cũng gật đầu: “Muốn chơi thì ở chơi vài ngày cũng được, chú ý an toàn, đừng tiêu tiền lung tung.”
“Dạ.” Kiều Lâm Lâm như nhận được thánh chỉ, hưng phấn cất thẻ ngân hàng vào ví.
Sáng hôm sau Kiều Lâm Lâm xuất phát đi du lịch. Ông Kiều định xin nghỉ làm để đưa cô ra sân bay nhưng bị cô ngăn cản bởi lý do công ty sẽ trả chi phí thuê taxi ra sân bay cho cô. Có lẽ ông Kiều cảm thấy công ty của con gái tương đối đàng hoàng và cũng đã quen biết nên khá yên tâm, cộng thêm hiện tại gia đình đang có khoản nợ lớn, ông cũng không nỡ bỏ một ngày lương. Vì vậy ông Kiều cũng chỉ đưa cô xuống đón taxi mà thôi.
Xe đi được một đoạn, Kiều Lâm Lâm bảo tài xế quay đầu rồi xuống ở ven đường cách đó không xa, chỗ đó có nam thần đang ngồi trong xe đợi cô.
Nếu Cố Chi Thu không đến đón cô, Kiều Lâm Lâm cũng sẽ không đi taxi vì tốn tận mấy trăm tệ, đi tàu điện ngầm không tốt hơn sao?
Tất nhiên nam thần ân cần tới đón là tốt nhất.
Vậy là Kiều Lâm Lâm vui vẻ đi du lịch Hy Lạp cùng nam thần. Kế hoạch ban đầu chỉ đi sáu ngày, nhưng vì ông bà Kiều “cho phép” nên kéo dài thêm ba ngày. Chơi càng lâu càng thấy vui, Kiều Lâm Lâm chơi quên trời quên đất, đến mức dẫu da bị rám nắng cô cũng không than thở nửa lời.
Đi chơi về, Kiều Lâm Lâm lập tức vùi đầu làm việc, sắp xếp lịch trình kín kẽ, từ tháng bảy đến tháng chín gần như ngày nào cũng làm việc, còn không có cả thời gian hẹn hò với nam thần. Đằng nào họ cũng quấn quýt bên nhau, cùng ăn cùng ngủ tận chín ngày ở nước ngoài rồi, trải qua thế giới hai người đủ rồi, tạm thời không hẹn hò cũng không sao, đến khi tựu trường lại dính nhau mỗi ngày thôi.
Kiều Lâm Lâm làm việc cật lực như vậy là vì trước khi đi chơi, bà Kiều đã đưa ra nhiệm vụ cho cô, đó là cô phải chi trả toàn bộ khoản tiền mua sắm, bài trí nhà cửa.
Mẹ cũng đã hứa ai bỏ tiền thì người đó có toàn quyền quyết định phong cách trang trí căn nhà. Kiều Lâm Lâm rất muốn tóm lấy quyền trang trí nhà cửa, cô biết thu nhập của bố mẹ, số tiền đó dùng để chi trả sinh hoạt hằng tháng cũng đã rất khó khăn rồi, chờ bố mẹ kiếm tiền trang trí nhà cửa thì biết chờ đến bao giờ.
Có điều nhà to chẳng những khiến người mua đau đầu vì khoản vay mua nhà mà còn khiến chủ hộ phiền não về vật dụng trong nhà. Dựa theo diện tích ngôi nhà và giá cả ở thành phố B, Kiều Lâm Lâm dự toán tiền trang trí nhà cửa cần ít nhất năm trăm nghìn. Đấy còn chỉ là chi phí mua sắm những vật dụng cơ bản chứ chưa tính những thứ khác.
Tuy Kiều Lâm Lâm có thể kiếm được một trăm nghìn trong một học kỳ nhưng cô cũng không dám hy vọng xa vời rằng một mình cô sẽ có khả năng trang hoàng hoành tráng cho ngôi nhà. Cô chỉ mong sẽ kiếm đủ tiền trước khi tốt nghiệp, như vậy cô mới có thể hưởng thụ nhà mới của gia đình vài năm.
Đặt mục tiêu phải kiếm được hơn ba trăm nghìn trong vòng chưa đầy hai năm tới, Kiều Lâm Lâm cảm thấy rất áp lực. Cũng may vì vừa đi chơi về nên tâm trạng của cô cực kỳ tốt, do đó mới không bị suy sụp vì áp lực, ngược lại còn cực kỳ nhiệt tình làm việc.
Trong lúc Kiều Lâm Lâm hăng hái làm việc, Cố Chi Thu cũng bắt đầu bận rộn. Anh rủ rê Kiều Lâm Lâm đi chơi ngay khi vừa kết thúc học kỳ là đã có tính toán sẵn. Anh đã biết trước mùa hè này mình sẽ rất bận, quả nhiên, về nước chưa được bao lâu đã bị giáo sư Tần lôi vào phòng thí nghiệm.
Đáng tiếc vì mải đắm chìm trong kế hoạch kiếm tiền vĩ đại của mình nên Kiều Lâm Lâm không phát hiện sự thật này. Cô còn cảm thấy mình lạnh nhạt với nam thần, cần phải bù đắp lại, do đó ngày nào cô cũng gọi video cho anh để bày tỏ nỗi nhớ nhung và bất khả kháng của mình.
Trong sự bận rộn đó, kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh.
Tháng chín khai giảng, Kiều Lâm Lâm vinh quang trở thành đàn chị năm ba, mà cựu đàn chị năm ba Trần Tử Dương cũng thuận lợi bước lên năm tư.
Các anh chị năm tư phần lớn là đang chuẩn bị tìm công ty thực tập hoặc vùi đầu học hành để thi lên học thạc sĩ hoặc chuẩn bị đi du học, mà Trần Tử Dương thì không làm gì trong số đó cả, cô ấy đang chuẩn bị cho buổi diễn thời trang của mình theo kế hoạch.
Khai giảng không lâu, Kiều Lâm Lâm nhận được tin vui từ đàn chị, đáng tiếc công tác chuẩn bị quá phức tạp, lúc cô được thông báo bắt đầu tập luyện thì đã là cuối tháng mười một, mà buổi diễn của Trần Tử Dương được tổ chức vào lễ Giáng Sinh.
Khác với cuộc thi thiết kế dành cho sinh viên, buổi diễn của Trần Tử Dương là sân khấu thời trang đích thực. Chỉ cần bước lên sân khấu này, giấc mộng người mẫu của Kiều Lâm Lâm sẽ biến thành sự thật.
Vì vậy, tuy người trong giới xem đây là buổi diễn vớ vẩn, nhà thiết kế chỉ là đứa bé chưa dứt sữa nhưng Kiều Lâm Lâm rất coi trọng, thậm chí còn từ chối các công việc khác để tập trung luyện tập suốt một tháng, sau đó lấy khí thế nữ vương sàn catwalk để bước lên sàn catwalk.
- -----oOo------