Xe đã đi về phía trước nhưng Tào Vân vẫn hơi lo lắng.
Dù sao đây cũng là đại thọ tám mươi tuổi của bà ngoại Lê Văn Vân nên chắc hẳn sẽ có khá nhiều người thân, họ hàng tới đó.
Trên thực tế, ngày thường bọn họ cũng có thể cảm nhận được từ sau khi Lê Văn Vân gặp sự cố, thái độ của rất nhiều người đối với bọn họ đều không được tốt lắm! Dĩ nhiên là trừ lúc mượn tiền!1
Gần như người nhà họ Lê đã cắt đứt liên lạc với bọn họ, tuy người thân, họ hàng của Tào Vân bên này có đỡ hơn một chút nhưng cũng rất hay phàn nàn.
Bởi vì Lê Cảnh An đang làm giám đốc ở tập đoàn Hãn Vũ nên khá nhiều người thân, họ hàng đều muốn con mình được đến đó làm việc, tuy nhiên sau khi Lê Cảnh An từ chối thì mấy người kia lại tỏ vẻ khó chịu, đương nhiên trong đó bao gồm cả Tào Dung và Liễu Ngọc!
Mặc dù bình hường bọn họ không nói gì cả nhưng chắc chắn trong lòng cũng có vướng mắc.
Bây giờ Lê Văn Vân lại trở về, chuyện này khó tránh khỏi sẽ bị những người khác nhắc tới.
Lê Cảnh An và Tào Vân sợ anh không chịu nổi, tâm trạng không ổn định dẫn đến cãi nhau với mọi người.
"Cho dù bọn họ có nói gì đi chăng nữa thì con cứ cho vào tai nọ ra tai kia là được." Tào Vân tiếp tục dặn dò.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con cũng đã lớn rồi." Lê Văn Vân cười nói.
Tào Vân gật đầu, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, bà ấy lại mở miệng: "Đúng rồi, vừa hay lần này đi qua đó thì bảo cậu giới thiệu bạn gái cho con, đến lúc ấy các con cứ thử ở bên nhau xem?"
Lê Văn Vân hơi sửng sốt: "Điều này...!không hay lắm!"
Thật ra Lê Văn Vân vẫn chưa nói cho bố mẹ biết việc mình đã kết hôn, anh còn giấu bọn họ toàn bộ chuyện ở Giang Thành nữa.
Nếu nói ra thì cõ lẽ càng khiến hai người lo lắng hơn.
"Ôi chao, gặp một lần cũng không làm con mất đi miếng thịt nào." Tào Vân nói: "Có lẽ đây là một cô gái tốt, đến lúc đó con phải chủ động một chút.
Cô gái kia là họ hàng của mợ con, mẹ gặp một lần rồi, dáng dấp cũng rất xinh đẹp."
Lê Văn Vân cảm thấy nhức đầu nhưng cũng hiểu được phần nào!
Bây giờ mình cũng đã hai mươi bảy tuổi, trong mắt bố mẹ thì bản thân đã từng trải qua chín năm trong tù nên thật sự rất khó tìm bạn gái.
Cho nên đối với bọn họ mà nói, mình có thể lấy vợ sớm một chút là tốt rồi.
Lê Văn Vân suy nghĩ một lúc, anh nên bảo Đặng Hân Hân hay Đỗ Tịch Tịch đến đóng giả làm bạn gái mới được.
Nếu không bản thân ứng phó được với người này thì chắc chắn vẫn sẽ có người kế tiếp.
Lê Văn Vân sờ mũi.
Khoảng mười một giờ, bọn họ đã tới cổng khách sạn đúng giờ, bởi vì còn lâu mới đến buổi trưa nên lúc này, ở đây cũng không có mấy người.
Trên cổng khách sạn viết một hàng chữ Chúc mừng đại thọ tám mươi tuổi của bà La Trinh Ngọc!’
Ở cổng, cậu Tào Kim của Lê Văn Vân đang đứng đó, sau khi thấy mấy người bọn họ, ông ta lập tức nở nụ cười, đi lên tiếp đón.
Tào Kim vỗ bả vai Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, nhiều năm không gặp, cháu càng ngày càng vạm vỡ."
"Cậu!" Lê Văn Vân mỉm cười.
Hiển nhiên Tào Kim là một người có EQ tương đối cao, ông ta không hề đề cập đến chuyện gì trước mặt Lê Văn Vân cả, mà chỉ khẽ mỉm cười: "Nhanh vào gặp bà ngoại đi, bà ngoại cứ nhắc đến cháu mãi!"
Lê Văn Vân gật đầu mỉm cười rồi đi vào trong khách sạn với bố mẹ.
Bên trong tầng hai đã ngồi khá nhiều người, bao gồm cả một nhà Tào Dung, bọn họ đang ngồi trước một cái bàn, vây quanh một bà cụ có mái tóc hoa râm, đó chính là bà ngoại của Lê Văn Vân, La Trinh Ngọc.
Một nhà Liễu Ngọc, còn có hai đứa bé của cậu Lê Văn Vân, anh họ Tào Trác Hào và chị họ Tào Duyệt đều ngồi ở trên bàn.
Ngoài ra không ngờ Tả Hạo cũng ở đó, bọn họ đều đang vừa nói vừa cười.
Lê Văn Vân mỉm cười đi tới trước mặt La Trinh Ngọc, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, con trở về rồi!"
Mọi người trên bàn vốn đang vừa nói vừa cười bỗng im bặt.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lê Văn Vân.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của La Trinh Ngọc thoáng chốc cứng đờ, bà ấy mỉm cười nhìn về phía Lê Văn Vân, hốc mắt cũng bắt đầu trở nên đỏ bừng, La Trinh Ngọc run rẩy đứng dậy, kéo tay Lê Văn Vân nói: "Mau để bà ngoại nhìn con thật kỹ nào!"
Trong lòng Lê Văn Vân cũng hơi xúc động.
Anh là một người trọng tình cảm, ai tốt với anh thì đương nhiên anh sẽ trả lại gấp bội!
Lê Văn Vân vẫn luôn ghi nhớ bà ngoại đã từng tỉ mỉ chu đáo đối với mình như thế nào, anh mỉm cười: "Con xin lỗi đã để bà lo lắng."
La Trinh Ngọc bật khóc, kéo lấy tay của Lê Văn Vân: "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, lần này người một nhà chúng ta được đoàn viên rồi."
Tào Trác Hào bĩu môi, sau đó hừ lạnh.
"Bà ngồi xuống trước đã." Lê Văn Vân vội vàng nói.
La Trinh Ngọc ngồi xuống nhưng vẫn kéo tay Lê Văn Vân mà không muốn buông ra.
Bà cụ chính là như vậy, vì Lê Văn Vân biến mất chín năm mới trở về nên dường như bà ấy sợ nếu bỏ tay anh ra thì anh sẽ lại chạy mất.
Lê Văn Vân mỉm cười, sau đó nhìn về phía hai người Tào Trác Hào và Tào Duyệt: "Anh họ, chị họ."
Vẻ mặt Tào Duyệt rất kỳ lạ, sau đó cô ta quái gở nói: "Lê Văn Vân, may mà bố cậu có bản lĩnh, điều kiện gia đình cũng tốt, bố tôi lại còn bằng lòng giới thiệu bạn gái cho, chứ nếu xuất thân của cậu kém hơn thì sợ rằng đời này cũng hỏng rồi.
Nhưng mà bây giờ trở lại là được rồi, dù sao cũng phải cố gắng mà làm người, đừng làm những chuyện trái pháp luật nữa."
Vẻ mặt Lê Văn Vân khẽ thay đổi, anh cũng không so đo với cô ta mà ngồi xuống bên cạnh La Trinh Ngọc.
Dần dần, người ở bên trong khách sạn bắt đầu nhiều lên, phần lớn đều là người thân, họ hàng, bởi vì đã lâu không gặp nên Lê Văn Vân không nhận ra rất nhiều người nhưng đa số mọi người lại biết anh, dù sao chuyện chín năm trước cũng đã gây ra náo loạn rất lớn, bọn họ thấy Lê Văn Vân thì bắt đầu lén lút chỉ chỏ thảo luận, dĩ nhiên Lê Văn Vân có thể nghe