Đứng cạnh cậu ta có bốn thanh niên trẻ tuổi, hai trai hai gái.
Hai cô gái kia cũng khá xinh đẹp, nhưng lại không phải kiểu gương mặt nổi tiếng tiêu chuẩn, bọn họ khoác tay hai người con trai.
Hai người con trai đứng ở giữa, một người trong số họ có một hình xăm lớn trên tay, người còn lại thì vẻ mặt lạnh lùng, hai tay nhét vào túi quần.
Nhìn thấy ánh mắt Trương Dục, cậu thanh niên trên người có hình xăm kia quay sang nhìn Lê Văn Vân, ánh mắt cậu ta đang dán vào Hoàng Thi Kỳ, mặc dù chỉ là một bóng lưng, nhưng dáng vẻ của Hoàng Thi Kỳ vẫn khiến cậu ta không kìm được mà thèm thuồng.
“Cậu biết ba người kia?” Người con trai xăm mình hỏi.
“Anh Quân.” Trương Dục bước đến mỉm cười nịnh hót cậu ta rồi nói: “Chắc chắn anh từng nghe nói về người này rồi, là cái người chín năm trước cưỡng hiếp Diệp Hinh, tên là Lê Văn Vân!”
“Là anh ta?” Người đàn ông xăm mình cười như không cười hỏi: “Cậu có biết người con gái ở bên cạnh kia không?”
Trương Dục nhìn sang, trong mắt lộ ra sự ngưỡng mộ nói: “Không biết, anh nhìn xem, mệnh đào hoa của Lê Văn Vân này thực sự không tồi, mặc dù đã từng ngồi tù mấy năm, nhưng người đẹp đi bên cạnh cậu ta thì lại rất nhiều, trước đấy Diệp Hinh dẫn theo ba người đẹp của Giang Thành, tất cả đều biết cậu ta, mối quan hệ giữa cậu ta với hai mẹ con Trần Mỹ Huyên và Trần Hi cũng khá tốt, bây giờ bên cạnh lại có thêm một người đẹp lạ mặt khác, thật không biết cậu ta quen được ở đâu.”
Lúc này, một nhân viên phục vụ mặc sườn xám, nhanh nhẹn bước đến chào hỏi: “Xin chào quý khách, xin hỏi vẫn lên tầng năm dùng bữa đúng không ạ?”
Nhân viên phục vụ nhận ra mấy người ở trước mặt, nói chính xác là biết cả ba người này.
Trương Dục là một người nổi tiếng, hơn nữa còn là một người rất là nổi tiếng, vốn được rất nhiều người biết đến, nhưng người xăm mình đứng bên cạnh cậu ta là Phương Quân!
Ở trong nước, có thể danh tiếng của Phương Quân không bằng Trương Dục, nhưng trong thế hệ những thanh niên ở Lâm Hải, tên tuổi của cậu ta lại vô cùng nổi tiếng.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là bởi vì bố của cậu ta, bố cậu ta tên là Phương Hàn Sơn, hai mươi năm trước, là người có tiếng nhất trong giới xã hội đen vùng Lâm Hải, đương nhiên cùng với sự phát triển kinh tế, người này cũng bắt đầu làm ăn chân chính.
Công việc kinh doanh của họ phần lớn đều là xoay quanh các kiểu như chợ đêm, bất động sản.
Ví dụ nói đến quán bar Lưu Hỏa của Diệp Kỳ, chính là quán bar mở cùng với Phương Quân.
Ở Lâm Hải, giống như những người của nhà họ Lê, mặc dù khiến người ta phải kiêng dè, nhưng lại không đến mức độ sợ hãi, những người có xuất thân như Phương Quân mới thực sự khiến người ta không dám đụng vào.
Bởi vì bạn đụng vào cậu ta, có quỷ mới biết cậu ta sẽ ở sau lưng làm ra những chuyện gì với bạn.
Ngoài ra, người thanh niên trông có vẻ lạnh lùng kia tên là Liễu Bạch.
Lai lịch của người này cũng rất nổi tiếng, ông của cậu ta tên là Liễu Vân Sơn, là người duy nhất sở hữu thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải ở Lâm Hải.
Có lẽ họ không phải là người giàu có nhất, nhưng địa vị lại tương đối cao, không một ai dám đụng vào họ.
Trương Dục bật cười khà khà hỏi: “Sao hả anh Quân, có hứng thú với cô gái kia?”
Phương Quân liếm môi đáp: “Thực ra cũng khá được đấy.”
Liễu Bạch cau mày nói: “Đừng có gây sự ở đây.”.
Truyện Light Novel
“Yên tâm đi, sẽ không gây sự đâu.” Trương Dục mỉm cười.
Ở một bên khác, Lê Văn Vân ở ngoài cửa thuận lợi làm được thẻ hội viên.
Chi phí ở chỗ này cũng khá ổn, chỉ cần có thẻ hội viên là có thể chi tiêu ở bất cứ tầng nào, chỉ cần giá tiền càng nhiều thì được chiết khấu càng cao mà thôi.
“Xin hỏi các anh muốn dùng bữa ở tầng mấy!” Sau khi nhân viên phục vụ nhìn thấy Lê Văn Vân làm xong thẻ hội viên, mỉm cười hỏi han.
“Ngay tại tầng một đi!” Lê Văn Vân mỉm cười.
Ngay sau đó, nhân viên phục vụ dẫn ba người đến ngồi ở một vị trí trống, sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa menu cho Lê Văn Vân nói: “Đây là menu của tầng một.”
Chỗ này là một nơi sang trọng, menu cũng rất dày, mỗi một trang đều có một món ăn, còn có cả hình ảnh kèm theo, nhìn trông sẽ khiến cho người ra rất có cảm giác thèm ăn!
Sự lựa chọn món của tầng một thì lại không nhiều lắm, có khoảng hai mươi đến ba mươi trang.
Cũng tương đương với có hai mươi đến ba mươi món!
Tầng càng cao, sự lựa chọn cũng càng nhiều!
Sau khi Hoàng Thi Kỳ cầm lấy menu, lại không hề mở ra, trực tiếp đưa menu cho nhân viên phục vụ nói: “Làm cả quyển!”
“Cái gì ạ?” Dường như nhân viên phục vụ nghe không hiểu.
Mà ở bên cạnh, khóe miệng của Lê Văn Vân và Ngô Nghiêu cũng không kìm được hơi co giật.
“Có nghĩa là các món trên này đều lấy mỗi món một phần.” Hoàng Thi Kỳ giải thích.
Ngô Nghiêu nhìn Lê Văn Vân với ánh mắt bất lực, giống như nói rằng: “Nhìn thấy chưa, tôi thật sự nuôi không nổi nữa rồi!”
Lê Văn Vân vừa mới liếc menu, món ăn rẻ nhất trên đó cũng phải mấy trăm tệ, món đắt nhất tận mấy nghìn tệ một món, đại đa số trên bàn của mọi người cũng chỉ đặt