Đương nhiên là bà ta không đuổi kịp Lê Văn Vân!
Bà ta cảm thấy Lê Văn Vân không có điều kiện mua căn hộ ở đây nhưng Lê Văn Vân lại tiếp tục xuất hiện ở cư xá Hoa Viên, rất có thể là để trả thù mẹ con bà ta.
Cho nên bà ta đuổi theo, chạy theo mấy bước, bà ta phát hiện thật sự không đuổi kịp, đồng thời Lê Văn Vân cũng không tiến vào tòa nhà có căn hộ của bà ta mà đi vào một tòa nhà khác.
Bà ta mới thở dài một hơi, sau đó bĩu môi nói: "Tên ăn hại này."
Lê Văn Vân không thèm để ý đến Ngô Thị Hương, trong lòng anh luôn có lòng biết ơn đối với bố của Nguyễn Vũ Đồng, thế nhưng chân thực trải qua ba năm nay, anh không trả thù hai mẹ con này đã là cực hạn.
Nếu là anh của trước đây...!
Đi vào thang máy, anh trở về căn hộ của Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U.
Vừa mở cửa, anh liền ngửi thấy được một hương thơm.
"Chậc chậc, lại có thể ăn cơm bác sĩ Phạm nấu, ba năm rồi chưa được ăn, tôi vô cùng mong nhớ đấy." Lê Văn Vân cười hì hì nói.
Phạm Nhược Tuyết ngoại trừ có y thuật cao siêu ra, cô còn có tài nấu nướng cực kỳ giỏi.
Phạm Nhược Tuyết nhìn thoáng qua anh, bưng một đống đồ ăn đặt lên trên bàn nói: "Sáng sớm anh đi đâu vậy."
Phạm Nhược Tuyết liếc nhìn anh, ngồi xuống nói: "Nói với anh chuyện chính."
"À." Lê Văn Vân gật đầu một cái nói: "Nói chuyện cụ thể lần này đi."
"Hồng Nguyệt nhằm vào nhóm người giàu có đã không phải là chuyện lần một lần hai, theo tin tức hiện nay tôi điều tra được, lần này bọn chúng huy động ít nhất năm sát thủ thẻ đỏ." Phạm Nhược Tuyết bình tĩnh nói.
Lê Văn Vân nhướn lông mày lên, lộ ra một nụ cười khinh thường, nói: "Thẻ đỏ...!Một đám rác rưởi, biết vị trí của bọn chúng chứ, tôi đi giải quyết hết bọn chúng là được."
"Đây chính là điểm mấu chốt, lần này hành động của Hồng Nguyệt rất bí ẩn, mục tiêu của bọn chúng là Đỗ Tịch Tịch, nhưng căn cứ vào hành vi trước đây của bọn chúng, mục đích cuối cùng chắc hẳn là lợi dụng Đỗ Tịch Tịch để uy hiếp Đỗ Thương Bắc mà thôi, ép buộc Đỗ Thương Bắc gia nhập vào tổ chức của bọn chúng." Phạm Nhược Tuyết vừa ăn vừa bình tĩnh nói: "Trong quá trình điều tra bọn chúng, chúng ta đã tổn thất ba Người Gác Đêm rồi."
Lê Văn Vân nhướng mày, mở miệng hỏi: "Kế hoạch của các cô là gì?"
Phạm Nhược Tuyết nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, bĩu môi nói: "Chuyện này không cần anh quan tâm, lúc cần anh thì tất nhiên sẽ gọi anh."
"Được rồi!" Lê Văn Vân gật đầu.
Ở bên cạnh, Lý Tiểu U khẽ chớp mắt, khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười như có như không.
...!
Công ty Thịnh Thế, lúc này đã đến buổi trưa, rất nhiều người bắt đầu xuống tầng ăn cơm trưa.
Giám đốc cũ đã rời đi rồi nhưng số người mời cô ta ăn cơm cũng không hề ít!
Quả nhiên, vừa đến mười hai giờ, một người đồng nghiệp liền đứng lên nói: "Nguyễn Thị Lệ, cùng đi ăn cơm không?"
Cả buổi trưa Nguyễn Thị Lệ đều có chút ngẩn ngơ, cả chuyện Trần Vũ đến đây và Lê Văn Vân đang làm gì đều khiến cô ta cực kỳ tò mò.
Vừa nghe thấy đồng nghiệp gọi như thế, cô ta cười ngọt ngào, nói: "Được!"
"Hừ, đúng lúc, có thể đi xem ông chủ mới kia, nghe nói là một người trẻ tuổi, có thể tự mình thu mua công ty bọn mình, chắc chắn là một con nhà giàu cao cấp, mình thật sự muốn gả cho người như vậy." Nguyễn Thị Lệ thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó, hai người đi xuống tầng một!
Dọc theo đường đi nghe thấy không ít tiếng thảo luận.
"Ông chủ này quá trẻ tuổi rồi."
"Đúng thế, họ Lê, còn có tiền như vậy, từ trước tới giờ chưa từng nghe nói đến."
"Không biết còn độc thân hay không."
...!
Trong tiếng thảo luận về ông chủ mới, Nguyễn Thị Lệ và đồng nghiệp nam đi xuống tầng dưới, đồng nghiệp nam vừa cười vừa nói: "Chúng ta ăn một nồi lẩu xào cay thì sao, ở cửa công ty có một quán hương vị không tồi chút nào."
Đồng nghiệp nam này chỉ là lốp dự phòng của Nguyễn Thị Lệ mà thôi!
Xuống đến tầng một, cô ta phát hiện không ít người khi đi ngang qua đều sẽ xem bức ảnh trên tường một chút.
Ở hàng đầu chỉ có một tấm hình, vậy nhưng khi cô ta nhìn thấy bức hình đó, cả khuôn mặt lại đột nhiên biến đổi, khiếp sợ kêu lên: "Sao lại có thể!"
Đúng vậy, cô ta sợ ngây người, trong bức ảnh ông chủ ở hàng đầu tiên kia bỗng dưng treo ảnh của Lê Văn Vân!
Tiếng kêu sợ hãi của cô ta làm cho tất cả mọi người đều nhìn về cô ta.
Nguyễn Thị Lệ nuốt nước bọt một cái, ánh mắt dừng lại trên phần tên, khi trông thấy rõ ràng ba chữ "Lê Văn Vân”, tròng mắt của cô ta đột nhiên co rụt lại, thân thể không nhịn được mà lùi về phía sau hai bước!
Nếu như nói khuôn mặt còn có khả năng giống nhau, cả mặt mũi và họ tên đều giống nhau như đúc thế này thì hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Trong một chớp mắt này, đầu của Nguyễn Thị Lệ nổ tung.
Cuối cùng cô ta đã nghĩ thông suốt, vì sao Trần Vũ lại trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cô ta, bởi vì tất cả chuyện này...!đều do Lê Văn Vân sắp xếp.
Nhưng cô ta không thể nào nghĩ ra, tại sao có thể là Lê Văn Vân!
Tên bốc vác vô dụng ở công trường kia, ngoại trừ có chút sức ra thì là một tên ăn hại không có gì cả.
"Không thể nào, không thể nào, nếu như anh ta có tiền như vậy thì không thể nào lại đến công trường làm bốc vác, cũng không thể bị khinh bỉ ba năm ở nhà, nhất định mình bị điên rồi!" Nguyễn Thị Lệ không ngừng lắc đầu.
"Nguyễn Thị Lệ, em làm sao vậy?" Ở bên cạnh cô ta, đồng nghiệp nam muốn mời cô ta ăn cơm mở miệng hỏi.
Nguyễn Thị Lệ lắc đầu nói: "Không việc gì.
À, tôi có chút khó chịu, không đi ăn cơm với anh được, tôi muốn lên tầng nghỉ ngơi một chút."
"Khó chịu?" Đồng nghiệp nam liền vội vàng nói: "Khó chịu ở đâu, có cần đi khám bác sĩ không?"
Nguyễn Thị Lệ lắc đầu, không hề phản hồi đồng nghiệp nam của mình nữa, xoay người đi lên tầng.
Cô ta cảm giác hôm nay mình thực sự quá xui xẻo, quả thực là tam quan đổ nát.
...!
Cư xá Hoa Viên, sau khi ăn cơm xong, Lý Tiểu U và Phạm Nhược Tuyết liền trở về phòng đi ngủ.
Lê Văn Vân nằm trên ghế sofa xem video một lúc, điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên.
Anh cầm lên nhìn thoáng qua, là một số