Lê Hàng chỉ là một người bình thường, cái tát này của Trác Hạo suýt nữa khiến ông ta mất mạng, cả người ông ta quay tròn một vòng rồi ngã ngồi xuống đất.
Vừa mở miệng ra đã nôn ra hai chiếc răng và một bụm máu.
Ông ta đưa tay che mặt nhìn về phía trước một cách cực kỳ kinh ngạc.
“Mẹ nó ông còn bảo tôi đi giết cậu ta? Ông có biết cậu ta là ai không? Con mẹ nhà ông!” Trác Hạo càng nghĩ càng thấy tức!
Ngọn nguồn của mọi chuyện chính là từ Lê Hàng mà ra, vì Lê Hàng mà ông ta mới rơi vào thế cục nguy hiểm như hiện giờ, ông ta không đoán được tiếp theo Lê Văn Vân sẽ làm gì với mình nữa!
Hiện giờ ông ta chỉ muốn đánh chết Lê Hàng.
Mà hiện giờ Lê Hàng đang trong trạng thái hoàn toàn sững sờ.
Tình huống gì vậy!
Không phải Trác Hạo đi giết Lê Văn Vân rồi sao? Tại sao Lê Văn Vân vẫn bình an vô sự còn Trác Hạo lại đến đây đánh ông ta?
Hơn nữa...!ban nãy Trác Hạo còn nói ông ta muốn hại chết ông ta là sao?
Đầu Lê Hàng choáng váng một hồi! Ông ta cảm thấy mình có chút không phản ứng được.
Trác Hạo còn muốn đạp ông ta thêm vài cái thì Lê Văn Vân khoát tay nói: “Đừng đánh nữa, nếu còn đánh thêm ông ta sẽ chết.”
“Được, được!” Trác Hạo nhanh chóng đáp.
Lê Hàng bụm mặt ngồi dưới đất, vẫn đang cảm thấy ngạc nhiên.
Là một người từng tiếp xúc với thế giới ngầm, tất nhiên ông ta biết được Trác Hạo là loại người gì, đây là người đứng thứ tư trong bảng xếp hạng sát thủ thế giới ngầm, tại sao ông ta lại khép nép trước Lê Văn Vân như vậy?
“Kéo vào nhà rồi tính!” Lê Văn Vân nhẹ nhàng nói.
Sau đó anh xuống xe.
Lê Hàng bị Trác Hạo vừa kéo vừa lôi vào biệt thự.
Trong căn biệt thự to lớn này chỉ có một mình Lê Hàng ở mà thôi, sau khi bị kéo vào phòng khách, Trác Hạo ném ông ta lên xô pha.
Lê Văn Vân cũng đi vào theo rồi ngồi lên đó.
Lê Hàng nuốt nước bọt, cắn răng hỏi: “Hai người...!quen nhau?”
Nói xong, ông ta lại lắc đầu, nếu như họ quen nhau thật thì lúc đầu khi ông ta đưa ảnh Lê Văn Vân cho Trác Hạo xem thì Trác Hạo chắc là sẽ không nhận việc này đâu.
“Con mẹ nó ông không biết cậu ta là ai? Vậy mà ông còn bảo tôi đi giết cậu ta? Tôi thấy ông đúng là chán sống rồi!” Trác Hạo nghe lời này của ông ta liền tức giận lại chạy đến vả cho ông ta một bạt tai.
Lê Hàng nuốt nước bọt, trong lòng nổi lên sợ hãi.
Ông ta hiểu những người thế giới ngầm là như thế nào, những người đó giết người không chớp mắt.
Lê Văn Vân nhìn ông ta, thản nhiên hỏi: “Thất vọng không?”
"Cậu...!rốt cuộc chín năm này cậu đã làm gì?” Lê Hàng nhìn Lê Văn Vân sau đó cắn răng, ông ta cảm thấy có chút khó tin.
Ông ta xem thường Lê Văn Vân, cảm thấy Lê Văn Vân không thể nào đấu lại mình, Lê Văn Vân muốn tiền không có tiền, muốn thế lực không có thế lực, ông ta muốn đối phó với Lê Văn Vân cũng chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi.
Nếu như không phải Lê Trung Hằng muốn ông ta xử lý sạch sẽ một chút, ông ta cũng sẽ không đi tìm Trác Hạo!
Hiện giờ Lê Văn Vân bình an vô sự, Trác Hạo còn đối xử với anh rất khiêm nhường, ông ta có dùng mông cũng nghĩ được Lê Văn Vân của hiện tại với tưởng tượng của ông ta hoàn toàn không giống nhau.
“Tôi làm gì thì cũng chẳng liên quan đến ông, giờ thì nói chuyện chín năm trước đi!” Lê Văn Vân bình thản nói.
Lê Hàng hơi do dự, ngay lúc này Trác Hạo rút dao găm ra, chẳng nói lời dư thừa vào liền giữ lấy miệng Lê Hàng sau đó đâm một dao vào chân ông ta.
“Hít!”
Cơn đau đớn ập đến khiến Lê Hàng mở to đôi mắt, vùng vẫy không ngừng, nhưng vì miệng bị bịt lại khiến ông ta không nói ra được tiếng nào.
Mãi hai phút sau, Lê Hàng mới định thần lại.
Vào lúc này Trác Hạo mới thả tay ra: “Hỏi gì thì trả lời luôn đi, lần này chỉ đâm vào chân ông, lần sau tôi đâm vào đầu luôn đó.”
Lê Hàng không còn khinh thường Lê Văn Vân như trước nữa, trong nội tâm ông ta lúc này vô cùng hoảng hốt!
Ông ta phát hiện bản thân mình không thể nhìn thấu Lê Văn Vân.
Ông ta rụt đầu nói: “Tôi nói, tôi nói!”
Lê Văn Vân yên lặng nhìn ông ta.
Lê Hàng nói: “Chín năm trước là chúng tôi hãm hại cậu, lúc đó bố cậu cực kỳ nổi trội, công ty ông ấy phát triển rất tốt, rồi còn cạnh tranh trên thương trường với nhà họ Vưu và nhà họ Diệp, đúng lúc ấy tôi và ông ấy đang cạnh tranh nắm quyền điều hành công ty Thiên Vũ.”
Công ty Thiên Vũ là một công ty trực thuộc nhà họ Lê làm về kinh doanh quần áo.
“Lúc đó bố cậu điều hành công ty một cách xuất sắc, nên thành tích nghiệp vụ của công ty ông ấy vượt xa tôi.” Lê Hàng nói: “Khi ấy...!ông cụ Lê Vĩnh Sanh thấy năng lực của ông ấy rất xuất sắc cho nên vì để giữ ông ấy lại đã định...!đưa cậu và ông ấy vào dòng chính và cho ông ấy nắm giữ ba phần trăm cổ phần.”
Nét mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh không ngờ chín năm trước nhà họ Lê lại đưa ra quyết định như vậy.
Tất nhiên đây là quyết định nội bộ nhà họ Lê mà thôi, đến cuối cùng cũng không được thực hiện, có lẽ chính Lê Cảnh An cũng không biết chuyện này.
“Nhưng chỗ cổ phần đó phải do Lê Trung Hằng, người nắm trong tay nhiều cổ phần nhất bỏ ra, ngoài mặt thì Lê Trung Hằng đồng ý, nhưng trong lòng ông ta không nỡ giao ra chỗ cổ phần ấy, vừa hay bố cậu đang cạnh tranh hai dự án lớn với hai nhà khác, vậy nên ông ta tìm đến hai đối thủ kia, liên thủ với họ để bày ra mưu kế hồi đó.” Lê Hàng cắn răng nói: “Vì tôi cũng đang cạnh tranh với ông ấy nên cũng tham gia vào, hồi đó tôi giả trang thành cậu đưa Diệp Hinh vào khách sạn.”
Lê Văn Vân nhíu mày.
Dáng người Lê Hàng đúng thật là khá giống với dáng người của anh, trong thế giới ngầm có chuyên gia trang điểm siêu đỉnh, cái đó gọi là thuật dịch dung!
Đây cũng là chuyện mà hồi đó Lê Văn Vân nghĩ mãi không thông, rõ ràng anh đã hôn mê rồi, sao trong camera an ninh lại có cảnh anh đưa Diệp Hinh vào khách sạn được, đó còn là bằng chứng trực tiếp nhất!
Lê Văn Vân trầm mặt nói: “Vậy ai bỏ thuốc vào rượu của tôi?”
“Lê Tử Thiện!” Lê Hàng nhìn Lê Văn Vân rồi cắn răng nói: “Lúc cậu ngồi cùng cậu ta, cậu ta đã đổi cốc rượu của cậu...!bỏ thuốc mê vào!”
“Diệp Hinh thì sao?” Lê Văn Vân hỏi lần nữa.
“Sau khi cậu ngất đi, bọn tôi