Có hàng chục người tập trung ở tầng dưới trong nhà của Đặng Hân Hân, tất cả họ đều chặn bên ngoài và tò mò theo dõi.
Bên trong, lúc này trên mặt hai anh em Hoàng Mậu Tuấn lộ ra vẻ bàng hoàng, họ đang kinh ngạc nhìn tấm thẻ màu xanh lam trên mặt đất!
Lê Văn Vân, kẻ mà trong mắt họ chính là kẻ đã phạm phải tội hiếp dâm, ngồi tù chín năm, kẻ không ra gì, thế mà lại có được tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải.
Là thiên đường của giới nhà giàu, sức ảnh hưởng của ngân hàng Tân Hải đối với ngành kinh tế trong nước là rất lớn.
Đây không chỉ là trên phương diện tài chính mà tài sản của ngân hàng Tân Hải còn trải rộng khắp thế giới, muốn nói về đế chế kinh doanh tiềm ẩn thì không có gì nghi ngờ khi ngân hàng Tân Hải là một trong những đế chế kinh doanh lớn nhất!
Cả hai anh em đều biết chính xác thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải nghĩa là gì.
Gia đình họ có một khối tài sản kha khá, dù sao họ cũng là những tay buôn đồ cổ hàng đầu trong nước mà.
Nhưng so với thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, điều này chẳng là gì cả.
“Sao có thể chứ, sao anh lại có được tấm thẻ này cơ chứ?” Hoàng Mậu Tuấn sợ hãi nói.
Lê Văn Vân không thèm để ý đến Hoàng Mậu Tuấn mà chỉ nhìn em gái của anh ta.
Em gái của Hoàng Mậu Tuấn tên là Hoàng Mộng, lúc này sắc mặt của cô ta trông cực kỳ khó coi.
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Mấy người không cần quan tâm đến việc tấm thẻ này từ đâu mà có, nhưng tôi rút ra một trăm triệu từ tấm thẻ này thì cũng không khó đâu, cô có thể thực hiện lời hứa của mình rồi đấy.”
“Có quỷ mới biết tấm thẻ của anh từ đâu mà có.” Hoàng Mộng cười khẩy: “Làm cách nào để chứng minh tấm thẻ ngân hàng này là của anh.”
Lê Văn Vân đứng yên và nhìn Hoàng Mộng với một nụ cười như không cười.
Sắc mặt của Hoàng Mộng hơi khó coi, đúng vậy, thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải sao lại có thể tùy tiện đưa cho người nào đó chứ.
Hơn nữa Đặng Hân Hân còn là nhân viên của ngân hàng Tân Hải, cô ta hỏi như vậy thì thật sự hơi ngốc.
Hoàng Mậu Tuấn cắn chặt răng nói: “Những lời nói đùa như vậy mà em cũng tin là thật sao?”
“Cho nên anh có thể cút đi được rồi, đừng ép tôi phải ra tay với mấy người.
Về chuyện buôn bán đồ cổ nhỏ nhoi của mấy người, tôi chỉ cần giúp đỡ một nhà khác đến giành giật thị trường thì mấy người đừng hòng chịu nổi.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải có thể huy động cả trăm tỷ.
Đương nhiên, dựa vào địa vị của nhà họ Hoàng trong ngành đồ cổ mà muốn trực tiếp giết chết họ rất khó, nhưng nếu bọn họ thật sự muốn cướp thị trường thì đương nhiên sẽ khiến nhà họ Hoàng tổn thương nguyên khí.
Trên trán Hoàng Mậu Tuấn ứa ra một giọt mồ hôi lạnh!
Anh ta nhớ lại trước kia đã khinh thường Lê Văn Vân đủ đường, lỡ như Lê Văn Vân điên tiết lên mà thật sự làm như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ là tội nhân của dòng họ.
“Còn nữa, sau này hãy tránh xa Đặng Hân Hân ra, biết chưa?” Lê Văn Vân thản nhiên nói.
Sau đó, Lê Văn Vân ôm eo Đặng Hân Hân, đi đến thang máy bên cạnh, ấn nút và bước vào.
Anh không quan tâm đến đám người Hoàng Mậu Tuấn nữa.
Dù sao người như Hoàng Mậu Tuấn cũng là doanh nhân, biết cân nhắc lợi hại, sau này dù có kiêng kị bản thân cũng sẽ không tiếp tục quấy rối Đặng Hân Hân nữa.
Bước vào thang máy, Lê Văn Vân thấy mặt Đặng Hân Hân càng lúc càng đỏ ửng.
“Cô bị sao vậy?” Lê Văn Vân hỏi.
“Bây giờ không có ai.” Đặng Hân Hân cúi đầu nói: “Anh buông tôi ra được rồi.”
Lê Văn Vân sửng sốt, sau đó thả tay trên eo Đặng Hân Hân ra, sờ sờ mũi của mình rồi hắng giọng và chuyển chủ đề: “Về sau anh ta sẽ không đến quấy rối cô nữa.”
“Cảm ơn.” Đặng Hân Hân liếc nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt đầy biết ơn và nói: “Mặc dù tôi phụ trách công việc kinh doanh của anh, nhưng kể từ khi tôi quen biết anh thì anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, sinh nhật còn tặng quà cho tôi, lại là một quà vô cùng quý giá nữa.
Lần này lại giúp tôi giải quyết chuyện của Hoàng Mậu Tuấn, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa.”
“Đều là bạn bè, chuyện nhỏ mà thôi, đừng để ý quá.” Lê Văn Vân cười xua tay nói: “Đúng rồi, lần trở về này còn có một chuyện muốn làm phiền cô.”
“Hả?” Đặng Hân Hân hỏi: “Là chuyện gì?”
“Cô đi tìm Hoàng Lượng nói rằng việc kinh doanh của ngân hàng Tân Hải ở Lâm Hải nào có hợp tác với nhà họ Lê, nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của ngân hàng Tân Hải, hãy cố gắng cắt đứt.” Lê Văn Vân nói.
Đặng Hân Hân ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh định ra tay với nhà họ Lê sao?”
Trong lúc hai người trò chuyện thì thang máy đã đến nơi, hai người ra khỏi thang máy.
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, gật đầu nói: “Tôi đã tìm ra sự thật về chuyện xảy ra cách đây chín năm rồi.
Nhà họ Lê bất nhân với tôi thì tôi sẽ bất nghĩa với họ.”
“Nhưng mà.” Đặng Hân Hân lo lắng nói: “Dù sao nhà họ Lê cũng là dòng họ lớn và giàu có, tài sản của họ trải khắp cả nước